Người đăng: HắcKê
“Thiếu chủ, hai người trẻ tuổi này một là đệ tử của chưởng môn Trù thần, một
là giáo chủ Quỳnh Hoa phái.”
“Cái tên đầu bếp kia hình như cũng không có khả năng gì cao lắm, có lẽ cũng
chỉ là tham gia náo nhiệt thôi, nhưng tên giáo chủ Quỳnh Hoa kia xác thực có
chút khả năng.”
“Kẻ lần trước lẻn vào Thương Khung cung thăm dò tin tức là thuộc hạ của hắn
sao?” Thanh niên ngắm cảnh đẹp hoa sen ngoài mười dặm, nhẹ nhàng chậm rãi nói.
Giọng nói của y rất nhu hòa, mới nghe sẽ cảm giác được đó là một công tử vô
cùng hòa nhã. Một cơn gió bất chợt cuốn tới hất tung mái tóc y lên.
Đầu y khẽ quay lại, một sườn mặt tuyệt mỹ, lông mi dày, tầm mắt hơi hạ tựa như
không màng gì cả, dưới cánh mũi vô hạn hoàn mỹ là một đôi môi hơi nhợt nhạt.
Chỉ một sườn mặt, đã đủ khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Nhưng tên thị vệ của y thủy chung vẫn không dám nhìn lên: “Lời thiếu chủ không
sai, đó là thuộc hạ của hắn, nhưng mà, thuộc hạ thấy hắn cũng không phải nhằm
vào Thương Khung cung của chúng ta, mà tất cả các môn phái đều bị hắn theo
dõi.”
Bên môi nam nhân tuyệt mỹ nở một nụ cười lơ đãng, quay đầu đi, hỏi: “Kỳ hạn
của bọn họ là bao lâu?”
“Là một tháng.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Sở Cuồng không thể nào ở ngoài quá lâu được, hắn vẫn lo lắng triều chính chất
đống mấy ngày nay.
Sở Cuồng nói, có lúc chính sự tựa như bụi bặm từ trên trời rơi xuống vậy.
Biết rõ là quét thế nào cũng không sạch.
Nếu bỏ mặc mấy ngày, nó sẽ xếp thành từng lớp từng lớp, khiến người ta phải
nhức đầu nhức óc.
Cho nên phải thay ít nhất hai mươi bộ đồ, đổi hai mươi phu xe, ba mươi chiếc
xe ngựa, cuối cùng sau khi xác định không có kẻ nào theo đuôi, bọn họ mới rẽ
vào đường cái, định vòng trở về kinh thành.
Trước khi đi, Sở Vinh nói, hắn không về, định ở đây thêm một thời gian nữa,
chủ yếu là không bỏ được mười dặm hồ sen kia, nói rằng chờ sen tàn, sẽ ngoan
ngoãn trở về thành thân, nhưng Thải Thải nghĩ, hắn chỉ là muốn nói như thế với
nàng mà thôi, mặc dù bản thân Sở Vinh không phải là dạng người cực đoan nóng
nảy, thậm chí là có chút dễ bị bắt nạt, nhưng hắn cũng biết cách trì hoãn, kéo
dài để cự tuyệt những chuyện hắn không muốn làm.
Thải Thải than thở, còn Sở Cuồng híp mắt hưởng thụ những tia sáng mặt trời ở
ngoài cung cuối cùng. Sau đó nàng tựa như con khỉ vọc mái tóc hắn. Tóc Sở
Cuồng rất đẹp, da hắn cũng rất tốt, mịn màng hoàn toàn không giống với độ tuổi
của hắn. Chóp mũi nàng lần trên mặt hắn. Hắn vừa nghiên đầu, đôi môi vừa vặn
áp về phía môi nàng.
Nhìn lẫn nhau có đến một chốc, Sở Cuồng ôm lấy cổ nàng áp vào hõm vai hắn:
“Nếu như có thể không trở về, thật không tồi nhỉ?”
“Không sai.” Thải Thải thầm lẩm bẩm, hà hơi trên cổ hắn: “So với không khí
trầm lặng của hậu cung, giang hồ vô sỉ ngươi lừa ta gạt, thú vị hơn nhiều.”
Sở Cuồng giống như rất buồn ngủ, Thải Thải cho rằng có lẽ vì ánh mặt trời chói
vào nên hắn mới không mở mắt ra.
Nhưng vào lúc này nhìn thấy hắn cực kỳ tuấn mỹ, có mỹ cảm lười nhac của một đế
vương vốn cần chính.
Thật không có ngôn từ nào để hình dung được.
“Sở Cuồng, đặt tên cho con chúng mình đi.” Nàng lười biếng nói: “Nhân lúc còn
mấy tháng nữa, chọn trước một cái tên thôi.”
Sở Cuồng khẽ hừ nhẹ một tiếng, trầm mặc một hồi giống như đã ngủ thiếp đi, đột
nhiên hỏi: “Tranh Nhi nghe được không?”
Hắn dịu dàng nói: “Nếu như là nữ chi, có thể gọi là Tranh trong diều giấy, còn
nhi tử thì là Tranh trong leng keng (leng keng = tranh tranh: tiếng kim loại
khí giới va chạm nhau).”
Sở Tranh, Sở Tranh……
Trong lòng nàng vẫn còn suy đoán cuối cùng là nam hay nữa, xe ngựa đột nhiên
dừng lại.
Sở Cuồng ngồi dậy, nhẹ đẩy rèm cửa sổ ra, hỏi bên ngoài: “Chuyện gì vậy?”
Như Nguyệt không lên tiếng, Sở Cuồng vén rèm lên phát hiện Như Nguyệt không
ngồi trên xe đánh xe nữa. Ngay sau đó hắn lập tức ngảy xuống xe, thấy Như
Nguyệt đang dùng tay ôm một nam tử mặt đồ vải bố té xỉu ven đường. Sở Cuồng đi
tới, ánh mắt rơi vào trên mặt người trẻ tuổi này, sửng sốt, là y……
“Sở Cuồng.” Bánh Bao đi tới từ sau lưng hắn, cúi đầu xem xét, kinh ngạc kêu
lên: “Nhiếp Lăng Phong?”
Đích thực là Nhiếp Lăng Phong đã ba năm không gặp, nhưng mà Thải Thải vẫn còn
nhớ rõ mặt y.
Nhìn như vậy, Nhiếp Lăng Phong trở nên gầy đi rất nhiều, sắc mặt hơi tái nhợt.
Bây giờ ánh mặt trời chiếu vào trên mặt y, lại càng thêm trắng bệch mà suy
yếu.
“Nhiếp Lăng Phong!” Thải Thải kêu, Sở Cuồng đứng lên nói: “Như Tâm, Khảm Mai,
dìu vị công tử này lên xe ngựa, chúng ta đến thành trấn phía trước tìm nơi ở
lại.”
“Dạ!”
Sao lại là Nhiếp Lăng Phong? Không khỏi quá tình cờ rồi, mấy năm không gặp,
không ngờ bọn họ lại gặp nhau dưới tình huống như vậy.
Tới thành trấn tìm một đại phu, đại phu bắt mạch cho Nhiếp Lăng Phong xong
nói, thật ra y không có bệnh, chỉ là quá đói, nên mới bị té xỉu ở ven đường mà
thôi.
Cho nên Thải Thải liền kêu Như Nguyệt bón cho y một chén nước đường.
Ước chừng qua một canh giờ, Nhiếp Lăng Phong chậm rãi mở to mắt.
Ánh mắt đen như mực khẽ chuyển động về một góc, thấy Thải Thải đang nâng má
nhìn mình và Sở Cuồng đang uống trà.
“Là ngươi?” Y nói là ngươi, dĩ nhiên là nói Sở Cuồng. Sau đó nhìn về phía Thải
Thải: “Ông chủ?”
“Nhiếp Lăng Phong, cuối cùng sao lại vậy, thiếu chút nữa chết đói trên đường
rồi?”
Sắc mặt y tái nhợt như bệnh nặng chưa khỏi. Lại có một vẻ đẹp khó tả.
Mắt khẽ nhắm lại, chỉ còn một khe hở như đường may, nhưng vẫn nhìn ra được y
đang rất đau xót.
Y không nói, Thải Thải cũng không hỏi nữa.
Nàng lập tức chuyển ngữ điệu: “Đúng lúc chúng ta đang về kinh thành, ngươi có
nguyện ý đồng hành cùng hay không, nếu như nguyện ý, ngươi vẫn như cũ là
chưởng quỹ của Tụ hiền họi quán của ta được không?”
Trên gương mặt bi thương của Nhiếp Lăng Phong nhàn nhạt một nụ cười ôn hòa mà
yếu ớt: “Đa tạ ông chủ đã chăm sóc, chẳng qua là, ngài thật không quan tâm, ta
là trở về từ nơi nào sao?”
“Thật ra thì, ngươi có thể không nói cũng được. Dù sao đó cũng là chuyện riêng
của ngươi.”
Sở Cuồng lại nói: “Ngươi muốn nói thì cứ nói đi.”
Nhiếp Lăng Phong nói: “Đầu tiên ta trở về Hung Nô, tìm được người nhà của ta,
nhưng mà, không lâu sau bọn họ đều chết hết. Cho nên ta quyết định trở về
Trung Nguyên, lại gặp phải biến cố, liền một đường tìm đến kinh thành, nếu như
không phải gặp mọi người, có lẽ ta đã chết rồi”
“Ngươi sao có thể yếu ớt như vậy được chứ.” Sở Cuồng lãnh đạm nói.
Thải Thải lại tiếp lời: “Ngươi vẫn nên theo chúng ta hồi kinh thôi.”
Lần này Nhiếp Lăng Phong không hề phản bác, nhưng mà y cũng không mở miệng
nhiều quá. Thải Thải phân phó Như Tâm cẩn thận chăm sóc. Còn Sở Cuồng, tựa hồ
vĩnh viễn cũng không có hảo cảm với Nhiếp Lăng Phong.
-oOo-