Một Đám Vô Sỉ.


Người đăng: HắcKê

Thật ra thì không biết có phải là vì đang có thai không mà tính khí Bánh Bao
đặt biệt nóng, nàng tức giận núp sau lưng Sở Cuồng tiếp lời: “Một đám người
các ngươi, đều là nhân vật lớn trong chốn giang hồ, nhưng gặp phải nguy hiểm
liền đùn đẩy cho người khác, mình thì chuồn xem náo nhiệt, ghê tởm nhất chính
là những kẻ khác còn làm bộ như mình là Gia Cát Lượng nói lời công bằng, các
ngươi nếu đánh không lại thiếu chủ Thương Khung cung, tại sao lại đẩy người
khác xuống nước chứ.”

Được rồi, dù sao cũng đã đắc tội hết, Sở Cuồng cũng không sợ, lần này Bánh Bao
nổi danh, sau này trên giang hồ sẽ ca tụng chưởng môn Trù thần phái, giáo chủ
phu nhân Quỳnh Hoa phái, khẩu chiến quần hùng, cũng là một giai thoại. Hơn nữa
do mang thai cho nên nàng không biết sợ là gì, hay là nàng cảm thấy vô luận
nàng gây ra chuyện gì thì cũng có hắn làm phu quân này sẽ ứng phó thay đây?

Sở Cuồng hỏi: “Rốt cục là các ngươi muốn thế nào?”

“Thật ra, tiểu tử mập này nói đúng một nửa, mặc dù chúng ta đều vì chuyện này
là đeo trên lưng cái danh hèn nhát gan nhỏ, chẳng qua ta thấy, chính là ngươi
cần thiết phải đi chứng minh cho sự trong sạch của mình, chúng ta sẽ võ lâm hạ
truy tập lệnh đối với Quỳnh Hoa phái, nếu như ngươi không cách nào lấy được
thủ cấp thiếu chủ Thương Khung cung, chúng ta sẽ cùng nhau hợp lực tiêu diệt
Quỳnh Hoa phái, còn có cả Trù thấn nhất phái miệng lưỡi cay độc này nữa.”

“Võ lâm truy tập lệnh?” Thải Thải nhìn về phía Sở Cuồng.

Sở Cuồng nói thầm: “Tương đương với sao trảm đó.”

“Ối trời, thật không biết xấu hổ mà!” Thải Thải ôm hông Sở Cuồng, “Thì ra đại
hội võ lâm là một cái bẫy rập, đúng ra các ngươi chỉ là muốn tìm một hình nhân
thế mạng, bán mạng cho các ngươi mà thôi!”

Chính xác là một tìm một kẻ tiên phong chết thay, lúc đầu mọi người còn do dự
có nên đưa Quỳnh Hoa ra không, không nghĩ đến Bạch ngọc Tri chu đem chuyện của
mình và hắn khơi ra, chưa cần tính tới độ thật giả ra sao, dù sao đi nữa, khả
năng hắn có thể ** thiếu chủ Thương Khung cung là cực kỳ nhỏ bé, nhưng mà hắn
có thể làm kẻ tiên phong, trước tiên cứ làm lụn bại thực lực của thiếu chủ
Thương Khung cung…… Sau đó, bọn chúng sẽ phân chia kho tàng của Quỳnh Hoa, hợp
lực lại tiêu diệt hết cái đám đệ nhất ma đầu đó.

Gian kế chính do Tài vương nghĩ ra, Tài vương thật sự muốn mình làm minh chủ
võ lâm!

Ảnh vệ đột nhiên ra tay, liều chết với đám cao thủ hạng một hạng hai này, Sở
Cuồng ôm con mèo không sợ chuột là Bánh Bao, “Đồ cà chớn, nàng không sợ sao?”
Ai ngờ người này lại dám nói ra một câu tương đối ngọt ngào vào lúc này: “Có
chàng ở đây, ta sợ cái gì?” Bất thình lình, lòng Sở Cuồng nảy lên thình thịch,
ném cả hiện trường hỗn loạn ra sau ót, hôn một cái lên trán Bánh bao.

Thật kinh hãi!

Bởi vì hắn một chút cũng không biết riêng tư là gì.

Đó là hôn à nha, không để tâm đến lời bàn tán xôn xao.

Ô cha cha, yêu nam[*] này, thế nhưng lại hôn một nam nhân.

Bạch ngọc Tri chu sở dĩ tố giác chuyện với Sở Cuồng là vì có rất nhiều người
nói chuyện mình với Sở Cuồng sẽ không có kết quả, để chứng minh mị lực của
mình không suy cho nên liền nói láo rằng mình từng đồng sàn cộng chẩm với Sở
Cuồng, thuận tiện bôi bẩn hắn một chút.

Nhưng mà, hôn một người nam nhân đã đành, lại còn là một nam nhân như hồ lô
nữa.

Nam nhân này không thể nói rõ là có đẹp hay không, nhưng mà, tròn như vậy, –

Sau đó Ngọc diện Tri chu bắt đầu hối hận, hối hận sao mình lại nói từng đồng
sàng cộng chẩm với hắn chứ?

Nàng yên lặng rỏ một giọt nước mắt.

Sau đó nhẹ lướt đi.

“Đỗ cô nương ~~” Mấy người hâm mộ không rõ chân tướng đuổi theo.

Chỉ nghe thấy Đỗ Bạch Quyên thương tâm thút thít mà nói: “Từng gặp biển xanh
thật khó muốn làm sông nhỏ ~~”

Ôi chao, nghe thấy khiến lòng người tan nát mà!

Bên này đang náo nhiệt đánh nhau, Sở Cuồng hí mắt thấy nhóm Ảnh vệ của mình
mặc dù đều là cao thủ, nhưng trong chốn giang hồ này vẫn không thể chịu đựng
được lâu, vì vậy nhanh quyết định, hô: “Dừng tay, bổn giáo chủ đồng ý, làm
tiên phong chết thay cho đám các ngươi là được!”

“Cái gì mà tiên phong chết thay, đây là để chứng minh trong sạch của giáo chủ,
nếu giáo chủ có thể giết chết tên thiếu chủ tà phái đó, chúng ta tình nguyện
cung ngươi làm minh chủ võ lâm.”

“Các ngươi nói được làm được chứ?” Thải Thải giận đùng đùng hỏi.

Những nguyên lão cấp cao kia rốt cục cũng cất lời: “Nói được làm được, chúng
tôi có thể lập lời thề ngay lập tức!”

“Được, cầm giấy bút, không cần thề, đến lúc đó đó các ngươi nuốt lời bảo chúng
ta tìm ai mà tính?”

Mọi người chưa từng thấy qua chuyện như vậy còn nhất định phải cần viết ra
giấy. Kết quả tên nô tài Tài vương mỉm cười, quả nhiên nhiên để người lấy giấy
bút. Thải Thải đi xuống, cầm bút lông lên viết: “Giáo chủ Quỳnh Hoa Nguyệt
Quan, tình nguyện xung phong vì võ lâm trừ hại, nhưng nếu thật sự thành công
giết chết đại ma đầu tà phái, thì sau này, mọi người trong giang hồ phải tôn
hắn làm minh chủ võ lâm. Nếu làm trái lại, sẽ bị thiên lôi đánh, chết không tử
tế, kiếp sau đầu thai làm chó!” Viết xong, phía dưới còn dư lại chỗ trống,
Thải Thải nói: “Nguyên lão của các ngươi, tới đây ký tên, ấn dấu tay đi!”

A! Lại gọi bọn họ ấn dấu tay, đời này còn chưa từng làm qua đâu.

Thải Thải hừ hừ, đầu tiên viết tên tuổi của mình, ‘Chưởng môn Trù thần phái,
Chu Nhị Thải.’ Sau đó cắn đứt tay mình, đè lên.

Mọi người thấy còn phải phá tay mình thì kìm lòng không được.

Nhưng mà đây là người trẻ tuổi, hắn làm được, mấy lão già không làm thì cũng
không được.

Cho nên tất cả mọi người dù muốn dù không, cũng phải giả vờ thản nhiên ra vẻ
mà ký tên ấn dấu.

Xong việc, Thải Thải cầm khế ước lê. Nói: “Chúng ta đi trước, một tháng sau
nghe tin tức!”

“Một tháng, nếu các ngươi không đi giết đại ma đầu này thì làm sao bây giờ?”

“Thì như các ngươi nói đấy, diệt môn cũng được.”

Đúng vậy nha, chùa cháy sư chạy nha……

**Thải Thải bánh bao thịt**

Thật là vạn phần kinh hiểm, Thải Thải hưng phấn vây quanh Sở Cuồng đang âm
trầm: “Không ngờ lại náo nhiệt như vậy!”

“Có phải nàng căn bản không thể phân biệt được náo nhiệt với nguy hiểm hay
không?”

“Không phải.” Thải Thải ngả trên bả vai Sở Cuồng: “Thật ra thì đám người kia
rất ngu, trên văn tự này ta chỉ viết ‘giết chết Đại ma đầu’, ta nghĩ, chỉ cần
là người trong tà phái thì chính là đại ma đầu, cũng không nhất thiết phải là
giáo chủ Thương Khung cung đúng không? Hơn nữa, chờ đến một tháng sau bọn họ
có nhớ đến chúng ta, chúng ta cũng đã ở trong hoàng cung uống trà rượu đọc tấu
chương rồi, chàng có thể giải tán Quỳnh Hoa phái, thay hình đổi dạng, lập một
môn phái mới không được hay sao? Chủ yếu vẫn là an toàn mà thoát thân thôi.”
(Thải Thải vẫn thông minh như ngày nào ^^)

“Ha ha, trẫm là lo lắng có vài kẻ đuổi tận giết tuyệt không chịu buông, sẽ tra
ra thân phận của trẫm.”

Thật ra chi dù có bị phát hiện cũng chả sao cả, chỉ là Sở Cuồng thật đúng là
muốn đi gặp giáo chủ Thương Khung cung đó một lần mới được.

Một con phi ưng lượn vòng xong liền lao thẳng xuống, rơi trên cánh tay của một
thanh niên mặc trường bào tơ lụa đỏ thẫm.

Y yên lặng đứng, tóc dài như gấm đen cơ hồ trải trên mặt đất.

Bên hông đeo đai lưng gắn bảo thạch.

Đầu đai lưng lấp lóe châu ngọc.

Nhưng mà y vẫn không quay đầu lại, chỉ yên lặng nghe kẻ sau lưng bẩm báo.

“Thiếu chủ, quả nhiên không ngoài dự đoán của Thiếu chủ, lần này kết quả đại
hội võ lâm vô cùng hoang đường, bọn họ kéo hai môn phái trẻ tuổi ra ngoài, bức
hai người kia tiên phong, nói là nếu không giết được giáo chủ, sẽ bị trừng
phạt bằng cách diệt môn.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #265