Bụng Dạ Hẹp Hòi.


Người đăng: HắcKê

Lòng của nữ nhân, như kim đáy bể.

Bánh Bao thấy hắn không trả lời nên không thèm để ý đến hắn nữa, nhưng cũng
không nhìn ra có dấu hiệu tức giận hay đau đớn buồn bã gì cả, Bánh Bao chỉ
không nói chuyện với hắn, cầm quyển tiểu thuyết mới mua trên đường mà đọc,
buổi chiều lại dẫn mấy nha đầu đến chùa chiền ngắm cảnh, cũng không nói với
hắn, chơi bời vui vẻ.

Trong ngà chỉ còn lại hai người, hắn cùng Sở Vinh.

Sở Cuồng nhìn Sở Vinh mũi không phải mũi mặt không phải mặt.

Sở Vinh nhìn Sở Cuồng trong lòng là sự chán ghét không thể nói nên lời.

Cho nên cả một buổi chiều, Sở Vinh liền cút về phòng mà ngủ.

Mấy Ảnh vệ báo cáo tình hình một hồi, sau đó Sở Cuồng liền cả người nhàm chán
ngồi ngẩn ngơ tại chỗ. Bị nữ nhân dắt mũi thì sẽ ở thế hạ phong, hắn nên sớm
nghĩ đến Banh Bao cũng sẽ có lúc bị người chiều hư. Chờ khi Bánh Bao trở về,
liền nghiêng mắt nhìn lướt qua một cái như nhìn không khí, sau đó né Sở Cuồng
trực tiếp đi vào nhà nghỉ ngơi, mấy nha đầu lại đang cùng nàng thảo luận hạt
châu hoặc là mấy túi tiền bán trước của chùa thật đẹp, trên tay Thải Thải là
một đôi túi tiền, trên mặt thêu hoa sen, bên trong cũng là hương hoa sen.

Bóng dáng Sở Cuồng ở bên ngoài cửa sổ lóe lên một cái.

Thải Thải cũng biết có người nghe lén ngoài cửa.

“Như Nguyệt, em nói xem đại hiệp mà chúng ta thấy ở chùa là từ môn phái đó
không?”

“A, người nói đến vị đạo trưởng Toàn Chân giáo đó ư?”

“Như Nguyệt, em có phát hiện vị đạo trưởng đó dáng dấp rất tuấn tú không?”

“Đúng đó, hại chúng em nhịn không được mà cứ nhìn hoài á.”

Mới vừa dứt lời, người đang ngồi chồm hổm liền vén rèm đi vào, như không có
chuyện gì hỏi: “Các ngươi đang nói đến đạo trưởng nào đó?”

Thải Thải cầm túi tiền lên, đi tới trước mặt nam nhân mặt đen: “Chàng xem có
đẹp không?”

Sở Cuồng nhìn chằm chằm: “Cũng tàm tạm thôi.”

Hắn vừa định nói ta sẽ miễn cưỡng dùng nó, ai ngờ Thải Thải lại nói: “Ta thấy
rất đẹp, Sở Vinh nhất định sẽ thích.” Nói xong, xoay người đi ra ngoài, Sở
Cuồng ngồi đơ, nửa ngày cũng không có phản ứng……

Chờ đến lúc đuổi kịp Bánh Bao, thấy Sở Vinh đang cười ha hả, tay nắm túi tiền
nhìn Thải Thải, “Lần đầu tiên ta nhận được quà từ nàng đó!”

“Ai nói là cho ngươi!” Sở Cuồng lao qua, hoàn toàn không có phong độ gì cả.

Sở Vinh liều chết bảo vệ túi tiền nhỏ kia.

Thải Thải đứng một bên sâu kín nói: “Túi tiền này là cầu duyên cho Sở Vinh,
bên trong là thẻ nhân duyên ta cầu cho hắn, đại sư nói chỉ cần Sở Vinh cầm
lấy, rất nhanh là có thể cưới được nương tử khai chi tán diệp!”

Sở Cuồng lập tức buông tay, ác độc cười.

Sở Vinh đem túi tiền ném đi, giống như đang ném một thứ độc vậy!

Bánh Bao lại lấy từ trong ngực ta một đôi túi tiền hình đầu con nít, đi qua,
nói nhỏ: “Cái này mới là cầu cho chúng ta, chàng một ta một.”

Nàng nhét vào trong tay Sở Cuồng, Sở Cuồng kéo nàng dịu dàng hỏi: “Không phải
là nàng đang tức giận sao?”

“Sao ta phải tức giận?”

“Bởi vì Đỗ Bạch Quyên kia……”

“Đỗ Bạch Quyên ra sao, ai nói ta đang tức giận, bụng dạ ta hẹp hòi đến thế
sao?” Nàng hạ mí mắt nhàn nhạt nói, hoàn toàn không thừa nhận tình huống vừa
xảy ra nửa ngày nay.

Sở Cuồng quả thật hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như trên thế giới này có
kẻ dám lừa gạt cả hoàng đế, thì đó nhất định là Bánh Bao.

Dám đùa bỡn tâm tình của hắn,

Sở Cuồng ôm lấy nàng, uy hiếp: “Nàng xem, nhất định là đang đùa giỡn trẫm phải
không?”

“Không đùa bỡn chàng, thì làm sao sinh Bảo Bảo được? Ý của chàng là, chúng ta
chỉ cần Hân Nhi, cùng với Bảo Bảo trong bụng ta là đủ rồi sao?”

Vô tội nháy nháy mắt.

Sở Cuồng cười lạnh: “Hừ!”

Sen hạ nở trong gió, duyên dáng yêu kiều. Địa điểm tổ chức đại hội tỷ võ ở
cạnh hồ sen.

Rất nhiều cây quạt lắc lư trước mắt.

Thải Thải ngồi ở hàng thứ nhất, mang mũ sa, cúi thấp đầu, hiển nhiên là một
con nhóc mập mạp lười nhác. Hai bên đều là người tóc trắng xóa, mặt mũi hiền
lành có, hung thần sát ác cũng có, thỉnh thoảng lại quét mắt qua, trong lòng
hoài nghi, sao lại tìm một kẻ không có thành tựu gì ngồi ở bên cạnh mình như
vậy, thập hạ thấp người ta mà. Sở Cuồng ở sau lưng nàng, trên thực tế đã là
giành được chỗ ngồi tốt nhất, trong tay cầm một cây quạt, như có như không dao
động, thật ra là đang quạt cho Bánh Bao. Qua một đêm, hình như lại nóng thêm
rất nhiều.

Cử động của hắn là lén lút, nhưng tránh không khỏi khóe mắt của những nhân sĩ
sắc bén kia.

Tất cả mọi người đều phát giác, tại sao hắc mã giáo chủ trẻ tuổi của Quỳnh Hoa
phái, thế nhưng lại quạt mát cho đồ đệ của Trù Thần đang ngồi ở hàng trước?

Chẳng lẽ, người trẻ tuổi này mang tuyệt kỹ, hoặc là có một bị mật gì đó mà
không thể cho ai biết chăng?

“Hôm nay đại hội võ lâm, vốn là hy vọng có thể quyết thắng định ra một vị làm
võ lâm minh chỉ từ đó lãnh đạo mọi người báo thù cho lão võ lâm minh chủ.
Nhưng mà trước đó không lâu, Thương Khung thiếu chủ lại tuyên bố, Nhạc Phong
lão minh chủ, là chết dưới độc thủ của y, cho nên Tài vương nhờ cậy mấy vị
trưởng lão bàn, hôm nay đại hội võ lâm, bất luận tư lịch ra sao (kinh nghiệm,
lai lịch), chỉ cần có thể giết chết Thương Khung cung thiếu chủ, lập tức có
thể tiếp nhận chức Võ lâm minh chủ!”

Mặc dù Thải Thải không biết võ công gì đặc biệt cao thâm, nhiều nhất cũng chỉ
là học qua chút khinh công. Nhưng nàng cảm thấy là lạ thế nào đó, đại hội võ
lâm đang êm đẹp tự dưng lại đổi thành đại hội ẩu đả là sao? Nàng ngồi đây há
chẳng phải gặp nguy hiểm rồi sao chứ? Thải Thải quay đầu liếc mắt nhìn Sở
Cuồng, thấy hắn cũng cau mày suy tư.

Lão đầu bên cạnh Thải Thải nói: “Hôm nay rất nhiều anh hùng trình diện, tất cả
mọi người cũng không thể tùy tiện hành động, mặc dù nói đại hội võ lâm lần này
mang tiếng là báo thù cho võ lâm minh chủ Nhạc Phong, nhưng đó trước đó phải
lựa chọn một vị minh chỉ, sau đó mới là báo thù, chứ không phải là lôi tất cả
mọi người liều mình dâng mạng trong tình trạng rắn mất đầu như vậy được.

Lại nói, nếu như mọi người đều bị giết chết, há chẳng phải là chết vô nghĩa cả
sao, ai cũng không biết thực lực của vị thiếu chủ Thương Khung cung này ra sao
cả.

Đến lúc, tất cả chúng ta đều sẽ chết hết dưới tay của y thì sao.

Lại ngộ nhỡ một kẻ vô danh tiểu tốt nào đó may mắn một đao giết chết y, chẳng
phải, người này lại được tiện nghi thì sao?”

Điều ông băn khoăn không sai, mọi người ai cũng băn khoăn như vậy.

Ai ngờ một người cười ra tiếng: “Vậy ý kiến của mọi người làm sao bây giờ?”

“Ta thấy, cứ theo như trước kia thôi, tỷ thí một chọi một, đến cuối cùng chọn
người thủ lĩnh, sau đó cùng ma giáo ngươi chết ta sống, đến lúc đó, mọi người
chết cũng là cam tâm tình nguyện!”

Ha ha, lúc này Thải Thải mới nhìn ra, thì ra người trong giang hồ, bụng dạ đều
hẹp hòi như vậy.

Tỷ võ mà thôi, lại lục đục đấu đá nhau suốt.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #263