Vị Trí Thứ Nhất.


Người đăng: HắcKê

Võ lâm nhân sĩ vây xem nghe thấy liền kinh ngạc, thì ra lão đầu này chính là
đại thánh Trù thần lão tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, mà vị giống hồ lô kia,
chính là người thừa kế của Trù thần phái, tiểu chưởng môn Trù thần sao?!

“Thất kính thất kính!” Mấy người bị đánh ngã chắp tay thi lễ với hai người.

Chợt một đám người mặc đồ tím chạy đến, đem Trù thần và Thải Thải vây lại.

Dẫn đầu là một người mặc đồ đỏ, hắn cười nói: “Thất lễ thất lễ, Trù thần lão
tiền bối, chúng ta tìm ngài thật lâu, không nghĩ đến, xa tận chân trời, gần
ngay trước mắt.”

“Các ngươi tìm ta làm gì? Nấu cơm à?”

“Không không, chúng ta sao là muốn mời ngài, vị tiền bối đức cao vọng trọng
này, đến làm giám khảo cho chúng ta nha.”

“Ta đã không phải là chưởng môn nữa, nếu có chuyện gì. Ừ!~! Thì tìm đồ nhi
ngoan của ta đi!”

Thải Thải bị ông dùng tay đẩy tới, bị ánh mắt sáng trưng của mọi người tập
trung chú ý vào.

Khụ khụ khụ, còn tưởng rằng mình không hề có địa vị trên giang hồ, không ngờ
môn phái của mình lại không chỉ có một, hai. Hai môn phái này, cũng được tính
là danh môn trên giang hồ này. Thải Thải có chút ngượng ngùng, gật đầu cười
một tiếng. Người mặc đồ đỏ kia cũng hạ mắt quan sát, ‘Cũng thật giống quả hồ
lô……’, hắn nghĩ, lại khách khí: “Xin hỏi, chưởng môn xưng hô thế nào?”

“Ta họ Chu.”

“Vậy, Chu chưởng môn, ta vốn là gia nô của Vương lão tiền bối người đứng ra tổ
chức đại hội võ lâm lần này. Ngày mai xin mời Chu chưởng môn thay mặt Trù thần
phái xuất tịch võ lâm đại hội, chúng tôi sẽ dành một vị trí trong hàng quan
trọng nhất cho quý phái.”

Trong lòng Thải Thải sôi sục. Mình lại quan trọng đến vậy, nàng lại nhớ đến
Quỳnh Hoa phái của Sở Cuồng, cười một tiếng, hỏi: “Vậy xin hỏi Quỳnh Hoa phái,
đứng vị trí thứ mấy?”

“A, vị trí thứ hai.” Hắn gật đầu một cái.

Ánh mắt Thải Thải lập tức nheo lại.

Lần này được lắm, Sở Cuồng đã bị đẩy xuống hàng thứ hai.

Cũng thật hãnh diện.

Thật ra thì chỗ ngồi này là dựa theo lai lịch và tuổi của môn phái trên giang
hồ, trên thực vị trí thứ nhất cho Cao lão đầu ngồi bởi vì ông đã lớn tuổi,
nhưng mà nếu như ông đã không đi được, để tỏ lòng kính ý với ông, nên tiểu bối
như tân chưởng môn Chu chưởng môn của Trù thần phái, mới được thay thế sư phụ
của nàng ngồi ở hàng thứ nhất.

Tân phái của Sở Cuồng mới thành lập, lại là đệ nhất đại chưởng môn, tuổi còn
trẻ, có thể ngồi ở vị trí thứ hai, đã là tương đối nổi tiếng. Hơn phân nửa là
nhân tài mới sẽ thừa kế thống lĩnh võ lâm trong tương lai.

Còn Đỗ Bạch Quyên loại người dựa vào sự ác độc cùng vẻ ngoài mê hoặc giang hồ,
cũng chỉ có thể đứng ở một bên. Căn bản không có chỗ để ngồi.

Hàng thứ nhất đều là những người bảy tám chục tuổi, Thải Thải nhất định sẽ trở
thành một người xuất chúng.

Đang nói, một nam tử áo trắng, tuấn lãng phi phàm, tóc dài phiêu phiêu cưỡi
ngựa đi tới, ánh mắt mọi người lập tức bị hắn hấp dẫn lấy.

Người áo đỏ lập tức nhận ra hắn, còn tưởng là hắn đến tìm mình, ôm quyền hành
lễ, chờ hắn xuống ngựa.

Ai ngờ vị giáo chủ đại nhân này tùy tiện ôm quyền đáp lễ xong, tiêu sái hất
tóc tung người xuống ngựa.

Đi thẳng tới trước mặt tiểu Chu chưởng môn.

Lại thuận tay nắm lấy tay nàng, hơi trách cứ, “Ai bảo nàng chạy loạn đấy?” Mặc
dù là trách cứ, nhưng người gần đấy đều nghe ra, trong ngữ điệu tràn ngập yêu
thương.

Bánh Bao quệt mồm, “Ai quy định ta ra cửa nhất định phải được chàng phê
chuẩn?”

“Hư lắm.” Hắn trách cứ.

Cao lão đầu trợn to mắt, trong lòng kêu ây da, hoàng thượng thế nhưng cũng
tới.

Sở Cuồng vừa nhìn thấy ông định kêu lên, vội cười nói: “Cao lão, ngài khỏe
không, tại hạ là chưởng môn Quỳnh Hoa phái, Nguyệt Quan.”

Nguyệt Quan cái gì, chẳng phải nên xưng là trẫm sao, Cao lão đầu cười gật đầu
một cái, vô cùng vinh hạnh.

Không ngờ hoàng thượng lại giấu tài thiên y vô phùng (không có sơ hở nào) đến
vậy, dĩ nhiên lại là chưởng môn Quỳnh Hoa phái.

Rất cao tay à nha.

Thải Thải cừa muốn nói chàng bị đẩy xuống vị trí thứ hai, Sở Cuồng đã nắm lấy
tay nàng, dẫn vào tửu lâu. Mọi người nghẹn họng trân trối nhìn theo.

Người mặc áo đỏ thế mới biết hắn không nhằm vào mình, cũng không nhiều chuyện,
xoay người đi trước.

Mọi người tò mò, Quỳnh Hoa phái này thanh thế không nhỏ, hờ hững với gia nô
Tài Vương không nói, thấy cả Trù thần cũng không cung kính, vậy mà chỉ lo nồng
nhiệt cùng với hồ lô nhỏ Chu chưởng môn kia.

Kéo người vào nhà, lưu loát đi vào cửa xong, nắm cổ áo nàng hạ một nụ hôn nóng
bỏng, đây là sự tức giận khi hắn phát hiện sáng sớm mở mắt đã phải một mình
trông phòng. Cửa bị đóng, Thải Thải mới thoát khỏi miệng người nào đó, quay
đầu nhìn mấy người đang nhìn mình, Sở Vinh tức giận, một mình chạy trốn tìm
trà uống, Như Tâm, Như Nguyệt cúi thấp đầu không dám nhìn. Ngay cả Cao lão đầu
cũng vui vẻ nhìn, nói thầm: “Một cái nữa, một cái nữa đi.”

Nhưng mà hai người từ trạng thái lửa nóng đã chuyển sang trạng thái lạnh lẽo,
Sở Cuồng giơ tay kéo tay áo nàng xuống cạnh bàn, cho nàng ngồi xuống, “Nàng
không nói tiếng nào liền……”

“Chàng nói sai rồi, ta đã viết giấy nói đi ra ngoài.”

“Nàng cũng chỉ là viết một tờ giấy nói đi ra ngoài thôi.”

“Nhất định ta phải tự mình nói mới có thể ra ngoài sao?”

“Ý nàng định nói chính là, tại sao ta lại hạn chế tự do của nàng sao?”

Bánh Bao gật đầu một cái, chính là ý này. Hắn nói hoàn toàn không sai.

Sở Cuồng âm chí cười, bóng đen (mặt ảnh ấy :”>) che lấy mặt Thải Thải: “Đúng
vậy, ta không có tư cách gì không cho nàng ra ngoài nhưng một nửa cục thịt
trong bụng nàng kia, là từ người ta rớt ra đấy.” Phi, thịt hắn rớt ra? Mặt
nàng đỏ lên, cùng lắm hắn chỉ cung cấp một chút dịch trắng dinh dính (=))) gì
đó mà thôi. Bây giờ lại mặt dày nói con lại có một nửa của hắn cơ đấy.

“Cho nên nàng mang theo một nửa Bảo Bảo ra cửa, có phải cũng nên để lại một
nửa ở nhà cho ta quyết định có nên cho con đi hay không có đúng không?”

“Sở Cuồng, chàng thật là lươn lẹo, ý của chàng chính là chàng có thể hạn chế
ta đi ra cửa chứ còn gì nữa.”

Không sai, chính là ý tứ này.

Cao lão đầu nịnh nọt cười hơ hớ bước tới: “Hoàng thượng, ngài đừng làm khó dễ
Thải Thải của chúng ta nha, dầu gì lần này cũng là đại hội võ lâm, Thải Thải
của chúng ta là chưởng môn phái trù thần sẽ thay mặt lão tử tham gia đấy.”

“Chưởng môn Trù thần phái?”

Thải Thải ưỡn ngực: “Hàng thứ nhất đấy!”

“……”

“Ý của nàng chính là muốn lấy thân phận chưởng môn trù thần phái để xuất tịch
chứ không phải là phu nhân giáo chủ Quỳnh Hoa phái?”

“Có gì không thể chứ, thật ra chàng có thể hoàn toàn lấy thân phận phu quân
chưởng môn Trù thần phái để xuất tịch mà không phải thân phận giáo chủ Quỳnh
Hoa phái cũng được mà.”

“..….”

Sở Cuồng nâng trán, nhàn nhạt nói: “Tùy nàng thôi.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #261