Chưởng Môn.


Người đăng: HắcKê

Thật ra thì trong lòng Bánh Bao cũng có tính toán, nếu như không lén Sở Cuồng
đi ra ngoài thì chắc chắn hắn sẽ tìm cách ngăn cả hành động của nàng. Thải
Thải phát hiện lòng hiếu kỳ của mình càng ngày càng bành trướng, thỉnh thoảng
cũng hoài nghi có lẽ là do Bảo Bảo cũng là một bé con cực kỳ tò mò nên mới
vậy. Nơi này không khí bức bối, tất cả mọi người chen trong đám người, Sở Vinh
theo sát sau lưng Thải Thải, lúc nào cũng có thể dùng tay ngăn mấy kẻ chen với
nàng từ phía sau. Lúc này trên lầu có hai người ngồi, xem ra là đang uống
rượu.

Nghe người bên cạnh nói, bình thường cao thủ so chiêu đều là như vậy, đầu tiên
cứ ra vẻ văn nhã lắm, thật ra trong xương đều là những kẻ thô lỗ. Nghe nói,
người có thể tham gia đại hội võ lâm ngày mai, đều phải trải qua tất cả những
cuộc tỷ thí lớn nhỏ này, từng kẻ từng kẻ sẽ bị đá khỏi vòng loại. Người đến
được vào ngài mai, đều là những người mạnh mẽ nhất. Có một số thanh danh hiển
hách trên giang hồ, đã đặc biệt xuất tịch, chủ yếu là đảm nhiệm là ban giám
khảo để duy trì trật tự võ lâm, như Long Đầu môn.

Các lão đại đều là người ra sân sau cùng, những kẻ ra mặt trước đều là những
nhân vật nhỏ.

Lấy tiêu chuẩn của Thải Thải, mấy người đóng vai người xem kia cũng đã đủ hấp
dẫn sự chú ý của nàng. Hai người trên lầu kia uống rượu chừng nửa canh giờ,
Thải Thải cảm giác vừa nóng lại vừa buồn bực, thầm nghĩ, chẳng lẽ còn chưa bắt
đầu tỷ võ sao. Sở Vinh bèn bảo Như Tâm trông Thải Thải, còn y tự mình chạy đến
quán bán dưa hấu mượn một cái bàn, thuận tiện mua trái dưa, khi đem trở về
liền thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người. Sở Vinh kêu Thải Thải ngồi trên
bàn, sau đó mọi người chia nhau trái dưa hấu y đưa.

Như Nguyện há mồm cắn miếng to, vừa nhả hạt dưa vừa lầm bầm: “Mọi người chờ ở
đây đều chết khát, chết khô cả rồi, thì hai người ở trên kia vẫn còn chưa say
chưa về quá.”

Nàng chậm chạp nói, nhưng rất nhanh, một ngụm hạt dưa còn chưa nhổ ra, một
tiếng phịch đã dọa Như Nguyệt giật mình, khụ khụ khụ, đem cả đám hạt dưa nuốt
cả vào bụng. Chờ hết sặc, mọi người lấy lại tinh thần nhìn lên trên, ha ha,
thì ra là vừa rồi khi đang nói chuyện, đại hán mặc đồ đen đã chụp nát lan can
trên lầu.

Thải Thải liếc mắt nhìn, nói thầm: “Sao lại không bay thẳng đến chụp vào ót
người ta, mà lại chụp vào lan can, chiêu thức màu mè quá, võ công người này
nhiều nhất cũng chỉ là hạng ba mà thôi.” Xem ra nàng đem toàn bộ lời dạy của
Sở Cuồng trả lại hết cho hắn rồi.

May mắn là đám người phía trên không nghe được, nếu bị họ nghe, thì dù là võ
công hạng ba cũng đủ để đánh Bánh Bao bể đầu.

Hai người đối mặt nhau, ngươi một quyền ta một chưởng, thanh âm loạn xạ, chợt
cao chợt thấp, đánh nhau thật hăng say.

Nhưng Thải Thải lại phát hiện, hai người kia tựa hồ còn chưa dốc hết toàn lực,
càng nhìn lại càng giống như đồng minh sư huynh đệ đã luyện với nhau đến quen
thuộc.

Thải Thải gặm dưa hấu, dùng khăn lau tay chùi miệng, chê cười: “Đánh khá tốt,
nhưng có chút giả dối.”

Chợt, một người đàn ông lao ra từ đám người, mắt đỏ nhìn chằm chằm vào Bánh
Bao đang ngậm dưa hấu sợ đến mức ngẩn người.

Bánh Bao ngồi trên bàn, ngẩng đầu nhìn hướng gã.

Nàng nuốt dưa hấu vào, nhếch môi: “……”

“Con nhóc mập, ngươi dám lặp lại những lời lúc nãy cho ta!”

Thải Thải sững sờ: “Ta nói cái gì?”

Đối phương nhắm mắt lại la hét: “Chính là ngươi nói sư phụ ta cùng kẻ thù của
ngài ấy giống như đang giả vờ đó!”

“Ta nói những lời đó là thật lòng.”

Sự chú ý của mọi người bị hai người hấp dẫn lấy, đồng loạt nghiêng đầu.

Sở Vinh thấy tình huống không ổn lắm, liền đứng chắn trước mặt Bánh Bao, nói:
“Ngươi muốn làm gì?”

“Ta muốn xé nát cái miệng của con nhóc mập này ra.”

Thải Thải ném vỏ dưa hấu lên mặt đất, mọi người cũng đồng loạt ném vỏ dưa
xuống.

Nàng đứng lên, đẩy Sở Vinh qua một bên, ngẩng đầu, đôi tay chống hông: “Ngươi
dám xé miệng ta? Ngươi dám đụng đến một cọng tóc gáy của ta, ta liền cho ngươi
răng rơi đầy đất.” Thấy Bánh Bao ngang ngạnh, đại hán liền đánh giá nàng một
phen từ trên xuống dưới. Thấy vóc người nàng khá kỳ quái, tròn vo, đến bụng
cũng tròn, trên đầu còn có chiếc mũ, thật giống một cái hồ lô.

Chẳng lẽ con nhóc này luyện võ công gì đó của tà môn sao?

“Ngươi ở môn phái nào?”

Thải Thải sửng sốt, hắn hỏi nàng ở môn phái nào?

“Ta ở…… không môn phái nào cả!”

Lời vừa ra khỏi miệng, chợt nghe thấy trước mặt hét thảm một tiếng

Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy không biết từ lúc nào trên lầu đã thành ba
người, một ông già râu ria hoa râm cầm cái xẻng, chiêu thức bén nhọn, đang gõ
đầu hai người kia.

Lão già đầu hoa râm kia la hét: “Ăn gan hùm mật gấu rồi, tiểu súc sinh đáng
chết khốn kiếp, các ngươi đánh nhau thì đánh nhau, sao lại dám đánh hỏng lan
can nhà lão tử đây?” Ông mặt một thân trang phục đầu bếp, vừa rống to vừa quơ
xẻng, hận không thể chụp lên hai gã đã bị mình đáng cho đầu óc choáng váng.

Thải Thải sửng sốt, mọi người đều sửng sốt, đại hán với gây sự với Thải Thải
lúc nãy cũng lập tức chào mấy người bên cạnh rồi chạy vào tửu lâu.

“Đó không phải là Trù thần sao?”

Chỉ thấy ông thành thục ném mấy tên đệ tử hai phái đang leo lên lầu xuống đất.

Thủ pháp thật là đặc sắc không ngờ.

“Hình như Cao lão đầu càng già càng dẻo dai nha.”

Thì ra là từ lúc Thải Thải ngủ mê ba năm kia, Cao lão đầu liền cho rằng một
ngày là thầy, cả đời là cha, ông là sư phụ Thải Thải, thì cũng là cha nàng, là
nhạc phụ của hoàng đế. Đào khoét một khoản tiền từ hiền tế Sở Cuồng xong, liền
cất giấu tiền riêng của bản thân mình đi, dùng tiền của Sở Cuồng xây lên một
tửu lâu xa hoa, vốn định ở đấy làm bếp, nhìn người đến người đi để tìm thú vui
dưỡng lão. Không ngờ sau đó sư điệt võ lâm minh chủ Nhạc Phong của hắn mất,
đám người kia liền mở đại hội võ lâm ở đây, hai kẻ ngu xuẩn này lại dám tỷ võ
mà phá hư lan can nhà ông.

Tức gần chết mất. Gà trống nướng trong lò còn chưa xong, nên chạy lên đánh cho
đám người này đến gần chết, ông nghĩ, chắc con gà nướng lần này đã thành than
ở trong lò mất rồi.

Ông xoa xoa tay, dùng chân đạp lên đầu mấy kẻ đó: “Lần say các người nên chọn
chỗ cho đúng nhé, biết lão tử là ai không?”

“Cao lão đầu!” Như Nguyệt ở dưới đất nhón chân lên vẫy vẫy tay.

Cao lão đầu nhìn xuống, cười ha hả, thì ra là Như Nguyệt, Như Tâm, ba nha đầu,
Vinh thân vương, à, bên cạnh Vinh thân vương là Khảm Mai, ai da, nha đầu mập
mạp đội cái mũ giống như hồ lô bên cạnh là ai nhỉ?

Ông híp mắt lại, ai da, nhận ra rồi!

Đó không phải là tâm can bảo bối đồ đệ ngoan ngoãn của ông sao!

Ông lập tức nhảy từ trên lầu xuống, giang tay ôm lấy đồ nhi ngoan vỗ vỗ bả vai
nàng: “Bảo bối à, rốt cục con cũng tỉnh ngủ rồi, ai gia Tiểu Quai Quai, lão tử
cả ngày đều lo lắng con mà không tình thì lão tử đã không còn đồ đệ rồi!” Thải
Thải đưa tay vỗ sau lưng ông? “Cao lão đầu, ông vỗ đủ chưa?”

Cao lão đầu cười một tiếng thả tay ra, lại trông kỹ bộ dáng mới của nàng: “Tốt
tốt tốt, bộ dạng bây giờ của con, lại càng giống chưởng môn của ‘Trù thần
phái’ chúng ta rồi!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #260