Đệ Nhị Mỹ Nữ.


Người đăng: HắcKê

Khi Sở Cuồng quay về thì thấy Bánh Bao ngồi ngẩn người, bộ dáng lại giống như
đã bị kẻ ở trên thuyền kia câu mất hồn đi vậy. Giọng nói kia, không biết vì
sao cứ quẩn quanh bên tai nàng. Giống như là, có chút quen tai. Nàng cau mày,
cũng không biết đã từng nghe thấy ở đâu rồi, mắt chớp chớp, có chút hiếu kỳ
với bộ dáng của y, mấy ngay nay nàng vẫn thường nghe mọi người đồn về y rất
nhiều.

Sở Cuồng khẽ dựa trên bàn, quan sát Bánh Bao đang thất hồn lạc phách, nâng cằm
nàng lên, “Sao nàng lại ngơ ngẩn như vậy chứ?”

“Sở Cuồng, cuối cùng hôm nay ta đã biết được cái gì gọi là võ công rồi, lại có
người có thể dùng cánh hoa đánh xuyên vào trán người khác nha.”

“Trẫm thấy rồi đấy, nàng lại dám không nghe lời! Chạy loạn cái gì?” Lúc đó hắn
ở trên bờ, cũng giật mình vì nội lực cao thâm của người kia. Chẳng qua là
không hiểu lắm, tại sao y lại tự nhận mình là hung thủ giết chết võ lâm minh
chủ trước tỷ võ, chẳng lẽ, người của tà phái đều có tính khí quái đản như vậy?
Sở Cuồng mắng: “Bây giờ nàng không chỉ có một mình, đừng vì nhất thời ham chơi
mà chạy loạn, để gặp phải phiền toái, những người trong giang hồ này sẽ không
bận tâm nàng là hoàng hậu hay là công chúa đâu, hiểu chưa?”

Bánh Bao cười một tiếng, ngọt ngào ôm lấy hông Sở Cuồng, “Nhưng mà ta thật sự
rất tò mò nha, bằng không lần sau chàng dẫn ta cùng đi đi, có chàng trông ta,
thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu phải không?”

“Ta nghĩ rồi, dẫn nàng đi cũng được, đến lúc đó, trẫm dùng danh giáo chủ Quỳnh
Hoa phái xuất hiện, nàng chính là giáo chủ phu nhân của trẫm.”

“Người trong giang hồ có biết ta là giáo chủ phu nhân hay không?”

“Biết.”

“Không ngờ đến ta lại còn có chút địa vị trên giang hồ đấy.”

Đột nhiên lại nghĩ đến, tên giáo chủ kia võ công cao như vậy, Sở Cuồng cũng
đừng nên phô trương làm gì, nàng kéo áo hắn: “Ta thấy, chàng đừng tự mình đi
tỷ thí, chúng ta ở dưới xem một chút là được rồi.” Nói xong, ấn một nụ hôn lên
trán hắn, “Tốt nhất một chữ cũng đừng nói, người giang hồ dã man vô cùng, lại
hẹp hòi nữa, không cẩn thận miệng lại bị họ bắt bẻ, coi chừng bị giết cả nhà!”

Buổi tối, Sở Cuồng dẫn Bánh Bao, Sở Vinh cùng đến tửu lâu trong trấn nhỏ dùng
cơm tối.

Lại phát hiện tửu lâu náo nhiệt dị thường.

Rất nhiều người giang hồ ra vào tấp nập.

Sở Cuồng tự động che bên cạnh Bánh Bao cùng đám người Như Nguyệt vô cùng khiêm
tốn đi lên lầu. Giá tiền phòng bao đã bị người nâng cao lên đến năm trăm đồng
lượng.

Sở Cuồng ngồi không động đậy, Như Nguyệt đem tiền cho chưởng quỹ: “Lần này
phát tài rồi nhỉ?”

“Cô à, giá tiền này chính là thuyền lên theo nước, nhiều người ở đây đều nâng,
dĩ nhiên là chúng ta cũng phải nâng lên mới được chứ.”

Sở Cuồng cười một tiếng nói thầm bên tai Bánh Bao: “Chưởng quỹ này, có lẽ tối
mai sẽ bị chết oan chết uổng.”

“Tại sao?” Bánh Bao hỏi lại.

Chợt thấy một người níu lấy cổ áo chưởng quỹ, đẩy cả Như Nguyệt sang một bên,
hùng hổ: “Sao, xem thường mấy môn phái chúng ta sao? Mặc dù chúng ta có kham
khổ hơn chút, nhưng có thừa sức để giết các ngươi mắt chó nhì thấy người thấp
này đấy!”

“………”

Chưởng quỹ còn chưa kịp phản ứng, tên kia đã rút trường kiếm ra khỏi vỏ, đùi
chưởng quỹ liền lập tức mềm lại: “Đừng, đừng, là tiểu nhân không hiểu chuyện,
tiểu nhân hạ giá xuống là được mà. Tiểu nhân lập tức đi dọn một gian phòng cho
mấy vị đại gia liền đây!”

Lúc này, tên hung ác kia mới buông tay, Như Nguyệt lập tức rút bạc từ tay
chưởng quỹ về: “Tiều này lấy lại vậy, người khác bao nhiêu thì chúng ta bấy
nhiêu, khinh thường chúng ta coi tiền như rác sao?” Đột nhiên nàng hiểu được,
cái gì gọi là bắt nạt người đàng hoàng, mặc dù nói tiền này dù có xài thế nào
cũng không hết, nhưng dù sao số tiền này cũng là máu nước mắt người dân nộp
thuế lên. Như Nguyệt thu bạc về, chỉ móc ra một nguyên bảo: “Cầm đi, nhiêu
thôi, nhiều hơn nữa, làm càn ta tiền khoét mắt ngươi giờ!”

Như Nguyệt trở lại, Sở Vinh đen mặt nhe răng: “Điêu ngoa thì vẫn là điêu ngoa,
ngươi điêu ngoa, cùng người ta xảo quyệt, giống nhau cả thôi!”

“Hừ.” Như Nguyệt làm xong, Thải Thải dựa vào tháp quý phi (giường nhỏ ấy :”>)
nhìn xuống. Sở Cuồng một thân áo khoác màu vàng nhạt tinh xảo, ngồi cạnh nàng,
cũng nhìn theo ánh mắt nàng.

Một nữ tử tuyệt sắc vừa đúng lúc ngẩng đầu lên, thấy được mặt của Bánh Bao và
Sở Cuồng.

Lập tức sửng sốt, đôi mắt không hề chớp, nhìn qua nhìn lại mặt Sở Cuồng.

Nhìn thì thôi.

Lại còn đỏ mặt……

“Sở Cuồng, có người thấy chàng lại đỏ mặt kìa……” Thải Thải nói thầm.

Nàng kia đột nhiên ngượng ngùng cúi đầu, một công tử mang kiếm đứng ở bên cạnh
nàng nói, “Đỗ cô nương, chúng ta đi thôi.”

Phía sau nàng lại có rất nhiều nam nhân, “Đỗ cô nương, hôm nay là Trịnh công
tử mời, nhưng ngày mai, phải đến phiên chúng tôi đấy nhé.”

Đỗ cô nương kia liếc mắt nhìn Sở Cuồng một cái, lập tức cao ngạo đi thẳng vào.

“Cô nương này là ai?”

“Nữ tử này tên là Đỗ Bạch Quyên. Là giang hồ đệ nhị mỹ nữ.”

Thì ra chẳng qua là thứ hai, Thải Thải cười dựa vào ngực Sở Cuồng hỏi: “Trong
giang hồ có bài danh mỹ nam tử không?”

“Tự nhiên là có, vi phu chính là giang hồ đệ nhất mỹ nam tử.” Hắn cười một
tiếng, ánh mắt dịu dàng cơ hồ khiến xương nàng như tê rần.

Thải Thải đỏ mặt nói: “Chàng mà dùng ánh mắt này nhìn người khác, ta liền móc
mắt chàng.”

“Ha ha, ta biến thành người mù có lợi gì cho nàng chứ?”

Lại muốn cãi nhau rồi đây.

Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng rầm rầm.

Giống như là có đánh nhau vậy.

Thật ra đây đã là vụ đánh nhau thứ tám trong tửu lâu này.

Nhưng mà lần này là vì Đỗ Bạch Quyên.

Thải Thải đi tới cửa xem, Sở Cuồng liền đóng lại: “Nhìn loại chuyện ầm ĩ này
làm chi? Cẩn thận lại bị thương đến mình nữa.”

Ai ngờ hắn vừa mới nói xong, cửa kia liền rầm một tiếng bị người đụng vỡ.

Nếu không phải có Sở Cuồng dùng thân thể cản lại, suýt nữa đã đụng phải Bánh
Bao.

Lần này, Sở Cuồng thật sự nổi giận, dứt khoát mở cửa ra. Xem thử là ai đang
làm loạn.

Chỉ thấy, trên đất có một công tử mặc cẩm y.

Mà người ra tay đánh y chính là Đỗ Bạch Quyên.

Đỗ Bạch Quyên thu tay lại, ngượng ngùng nói: “Vị công tử này, đã quấy rầy ngài
rồi.”

Sở Cuồng lạnh lùng cười một tiếng, lại không nói một lời, giang tay đóng cửa
lại.

Kéo Bánh Bao đang tò mò về tháp quý phi ngồi.

“Ta muốn đi xem!”

“Không có gì để xem cả, nàng xem ta đi.” Nói xong nghiêng đầu lên muốn hôn
nàng.

Bánh Bao cắn miệng hắn một cái, nói: “Tại sao lại không để ta xem, không phải
là đến để xem náo nhiệt sao?”

“Ta cho nàng biết, có người để ý phu quân nàng rồi, nàng còn muốn xem náo
nhiệt sao?”

“Ha ha ha, người nào lại đi để ý chàng chứ.”

“Chính là Đỗ Bạch Quyên lúc nãy đấy, nàng nên biết, nàng ta cũng giống như
người trong võ lâm vậy, võ công không tệ đâu, mới rồi chính nàng đã đánh người
ta đụng vào cửa của chúng ta, không phải là vì muốn tiếp cận thì là gì nữa.
Haiz, nữ tử bây giờ, thật là thói đời bạc bẽo.”

“Cái người này nói răng sao lại ghê gớm gớm như vậy chứ.” Vừa buồn cười lại
vừa đáng giận.

Đang nói, cửa lại bị người nhẹ nhàng gõ.

Giọng nói Đỗ Bạch Quyên vang lên: “Công tử, mới rồi có chút thất lễ, là tiểu
nữ tử đến để nói lời xin lỗi.”

Trong lòng Thải Thải sửng sốt, thật đúng là định nghĩ cách tiếp cận rồi.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #256