Chọn Phò Mã Cho Ngươi.


Người đăng: HắcKê

Ánh mắt của hắn rất mê mang, lại mang chút ngây ngô.

Đại phu nói vương gia bị mắc chứng rối loạn tâm thần.

Cái gọi là rối loạn tâm thần, chính là đối nảy sinh một số sai lệch đối với
chính bản thân mình, ví dụ như rõ ràng là nam, nhưng lại cho mình là nữ.

Theo ý lão vương gia, tất cả mọi người phải trông chừng thân vương cho kỹ,
đừng để hắn chạy rông ngoài đường gây mất thể diện.

Nhưng mà buổi sáng tỉnh lại, phòng vương gia lại trống trơn.

Trong một góc ở kinh thành, một cô bé không may bị ngã, đầu gối bị tróc một
mảng, chảy thật nhiều máu trông rất đáng thương.

Một đôi bàn tay cầm khăn nhẹ nhàng giúp cô bé lau vết thương, ân cần hỏi: “Sao
muội lại không cẩn thận như vậy chứ, chơi một mình để rồi bị thương, về nhà
cha mẹ sẽ rất đau lòng đó.” Tiểu cô nương kia nhếch miệng, cẩn thận nhìn ‘tỷ
tỷ’ đã đỡ mình lên, lại còn mua mứt quả cho ăn nữa.

“Tỷ tỷ, sao tỷ lại giống như nam nhân vậy?”

“Có lẽ là vì tỷ tỷ trời sinh nam tướng.”

Có người kinh ngạc a~ lên một tiếng, xông lại kéo cô bé qua, nhặt một củ cải
đánh lên trán hắn: “Nhân yêu, dám bắt cóc trẻ con sao?!”

“Đáng chết, ngươi lại dám đánh đại gia!”

“Ta chính là đánh chết nhân yêu nhà ngươi đấy!”

Dưa chuột, rau củ thối đều bị ném qua.

Hại hắn phải dùng tay đỡ một hồi lâu.

Một đám điêu dân.

Hắn thong dong ung dung phủi sạch những thứ chật vật không chịu nổi trên đầu
mình.

Đột nhiên bị nữ tử đứng ở trước mặt chuyển từ nghi ngờ liên tiếp sang nhịn
không bật cười khiến cho giật mình.

“Tại sao lại là ngươi?”

“Vương gia, ngài còn không biết sao, chuyện của ngài đã bị truyền ra, bây giờ
trong kinh thành ai cũng biết vương gia ngài bị rối loạn tâm thần đấy.”

“Cả kinh thành ai cũng biết vương gia tự cho mình là nữ nhân cả.”

“Dĩ nhiên hoàng hậu nương nương cũng nghe thấy, cho nên bảo ta đến xem một
chút, đến tột cùng là ngài bị bệnh nghiêm trọng đến mức nào, thuận tiện dẫn
ngài vào cung luôn.”

“Ta không vào cung, tại sao lại muốn ta tiến cung?”

“Vương gia, ngài thật sự cho mình là nữ nhân.” Nói thật không biết cách nào
tin tưởng ngài được, bởi vì trông ngài rất giả dối.

Nhưng thấy hắn nâng lan hoa chỉ lên, dịu dàng cười một tiếng.

Như Nguyệt liền nôn tại chỗ.

“Vương gia, Như Nguyệt muốn còn sống thêm vài năm nữa thì chắc phải ít nhìn
ngài mới được.”

Hắn chính là muốn người khác ghê tởm đến chết mới cam tâm, ghê tởm thì họ sẽ
không gả cho hắn, ghê tởm cho hoàng thượng hoàng hậu buông tha ý tưởng đi tìm
vương phi cho hắn.

Mà bây giờ quan trọng nhất là phải ghê tởm chết Như Nguyệt này trước đã.

“Như Nguyệt tỷ tỷ, tỷ có biết hoàng hậu nương nương tìm ta làm gì không? Nũng
nịu hỏi.

“Đừng, ngài vẫn nên gọi ta là Như Nguyệt thì hơn, còn không bất đắc dĩ lắm thì
ngài gọi ta là nô tỳ cũng được.” Chỉ cần đừng gọi là tỷ tỷ, nàng chịu không
nổi đả kích này nha.

Nhưng hắn lại làm như không sao cả, tay nhẹ khoác lên vai Như Nguyệt: “Như
Nguyệt, ngươi trang điểm có chút vấn đề, hôm nào đó chúng ta cùng bàn luận một
chút, với lại để ta chỉ co cách ăn mặc đẹp hơn, sao?”

Ăn mặc? Thôi đi, ăn mặt như nhân yêu nhà ngươi sao? Như Nguyệt thật có chút
hoài nghi, hắn là uống nhầm thuốc hoặc bị đánh tàn tật, sao lại có thể tàn tật
đến trình độ này chứ. Như Nguyệt nhìn hắn, lông mày đen kịt, tay áo che miệng.

“Cái đó, vương gia, quả thật ta đã đánh ngài thành như vậy, thì có lẽ ta nên
vì ngài mà phụ trách mới được.”

“Giữa tỷ muội còn nói cái gì mà phụ trách chứ?” Hắn cực kỳ rộng lượng, cực kỳ
phóng khoáng.

Chỉ thấy hắn dọc đường rêu rao khắp nơi, phe phẩy chiếc khăn tay màu phấn, gặp
ai cũng kêu ca ca tỷ tỷ. Vừa nhìn còn tưởng là cô nương thanh lâu.

“Mặc dù ngài tự cho rằng mình là nữ nhân, nhưng ít nhất cũng phải có chút kiềm
chế của nữ nhân chứ, đúng không?” Chưa từng thấy qua ai lại liều mạng chà đạp
hình tượng của bản thân mình như vậy.

“Đầu thai làm người không dễ dàng, đầu thai vào nhà vương gia lại càng không
dễ dàng gì, trong người ngài có một phần tư huyết thống giống hoàng thượng
nha. Sao lại đồi phong bại tục như vậy chứ?”

“Như Nguyệt muội muội, muội nói chuyện một chút cũng không giống nữ hài tử,
cũng không đáng yêu gì cả.”

Mới rồi còn gọi Như Nguyệt tỷ tỷ, giờ lại biến thành Như Nguyệt muội muội.

Tóm lại nàng có chút phiền, lạnh lùng mắng: “Ngươi đừng có nằm mơ, dùng cách
này để tránh chỉ hôn của hoàng thượng, đây là việc không thể thực hiện được.”

“Như Nguyệt tỷ tỷ, tỷ xem, đêm nay trăng thật sáng tròn nha.”

“Trăng sáng?” Kỳ lạ, ban ngày lấy đâu ra trăng sáng.

Khi Sở Cuồng cùng Thải Thải một lần nữa gặp lại vị biểu đệ này, thì hắn cảm
thấy cảm phục tự đáy lòng.

Đây là người sao, rõ ràng chính là một nhân yêu nha.”

“Sở Vinh, đến tột cùng ngươi muốn thế nào?” Thải Thải thật lo lắng, nếu thật
là đầu óc xảy ra vấn đề, thì tiêu rồi.

“Hoàng thượng, tẩu thật xinh đẹp, phấn tẩu dùng có phải được đặc chế trong
hoàng cung không, thật tốt.” Vươn ngón tay tới, định sờ sờ mặt nàng, lại bị Sở
Cuồng ngăn lại, hắn hừ lạnh: “Sở Vinh, ngươi xác định ngươi là nữ nhân sao?”

“Dạ.”

“Vậy ngươi có phát hiện mình nhiều hơn thứ gì, lại thiếu mất thứ gì không?”

“Phát hiện chứ, bây giờ ta phải tiểu đứng, chứ ngày trước toàn là ngồi không
hà.”

“Đúng lúc gần đây hậu cung lại cần thêm thái giám, không bằng ngươi đừng làm
thân vương nữa, vào cung là thái giám bên cạnh trẫm đi?”

Tay Sở Vinh run lên, rất nhanh lắc đầu một cái: “Không được, làm thái giám sẽ
không thể xuất cung, Sở Vinh còn phải gả cho người ta nữa.”

Sở Cuồng cùng Bánh Bao liếc nhau. Bánh Bao đã hoàn toàn bị người này làm cho
đầu óc choáng váng lên rồi.

Sở Cuồng cười một tiếng: “Đúng vậy, xem ra trẫm không cần phải tìm vương phi
cho ngươi, mà phải tìm phò mã mới đúng.”

“Phò mã?!”

“Ừ, để trẫm suy nghĩ tử, lần này nên chọn phò mã ở trong nước như thế nào cho
ngươi đây?”

Thật đáng hận, hắn chính là vì không muốn bị bức phải đón dâu mà thôi, bây giờ
có lẽ trong kinh thành sẽ không còn nữ nhân nào nguyện ý cả cho hắn nữa. Nhưng
Sở Cuồng này, lại muốn chọn phò mã cho hắn.

Có còn là con người không đây?

Bánh Bao nói: “Chọn phò mã gì chứ?”

“Hoàng hậu yên tâm, trẫm làm chủ rồi, sắc phong Vinh thân vương làm Vinh công
chúa (chết thôi =))) đi, trẫm sẽ chọn cho hắn một mỹ nam tử làm phò mã.”

“Hoàng thượng, sao người có thể điên khùng giống Sở Vinh như vậy được.”

Đúng vậy, trong lòng Sở Vinh nghĩ, sao hắn lại muốn điên khùng theo mình,
nhưng vẫn cắn răng một cái, cười dịu dàng: “Chọn phò mã cũng được mà. Vui quá,
hoàng thượng chọn phò mã cho ta~”

Ban đêm, Thải Thải vẫn còn lo lắng cho Sở Vinh, không biết là hắn thật tình
hay giả bộ nữa.

Nhưng từ chuyện ngày hôm nay, giống như là thật vậy.

Một đôi tay vươn đến kéo nàng lên giường nghỉ ngơi.

“Sao chàng lại náo loạn theo Sở Vinh như vậy được?”

“Ha ha ha, náo gì, không phải chọn phò mã thật sự mà, yên tâm đi, trẫm biết
hắn là đang ý cố trốn tránh việc chọn vương phi mới nghĩ ra kế này. Cho nên
chẳng qua trẫm chỉ thuận nước đẩy thuyền, dù sao, điều trẫm để ý chính là đến
tột cùng y có thể đừng đem sự chú ý đặt lên người nàng nữa mà thôi, trẫm chẳng
quan tâm công chúa phò mã cái gì cả!”

“Sở Cuồng, chàng thật là quá nhỏ nhen mà.”

“Không đúng, bụng trẫm, chỉ nhỏ nhen khi nàng xảy ra vấn đề với nam nhân khác
mà thôi, trẫm dù một hạt cát cũng không thể dung thứ được!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #253