Người đăng: HắcKê
*: Chỉ những người nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Lại sử dụng lại quỷ tâm này với nàng, vẻ mặt Thải Thải như đưa đám, vẻ mặt Như
Nguyệt cũng như đưa đám, cuối cùng Như Ý nói một câu: “Em thấy hoàng thượng sẽ
khăng khăng làm theo ý mình cho mà xem.” Tốt xấu gì nàng cũng sống chung với
Sở Cuồng ba năm, đối với tính bướng bình của hắn cũng có phần hiểu biết, nhất
là khi nhìn thấy nụ cười cuối cùng đó của hắn. Nhưng mà bảo Như Nguyệt gả cho
Sở Vinh chẳng khác nào bảo nàng làm ra chuyện mưu sát chồng cả.
Nàng hét lên: “Em không muốn em không muốn không muốn!” Siết chặt thanh đao
nhỏ trong tay, băm nát chuối tiêu trên bàn: “Nếu hoàng thượng thật sự bức em
gả cho Sở Vinh, em liền cắt hắn ta thành từng cục cho mà xem.” Trong mắt hiện
lên tia sáng hung dữ, nhưng nàng lại mau chóng nhụt chí: “Nương nương, em
không muốn……”
“Ta biết, không những em không muốn, ngay cả bản nương nương cũng không đồng
ý, em gả cho Sở Vinh, hắn nhất định sẽ bị em hại chết.” Hai người kia, làm
cách nào Thải Thải cũng không thể liên hệ họ lại một chỗ được, Sở Cuồng đây là
ghép bậy ghép bạ cả, nhưng nàng cũng không quên lầm bầm thêm một câu: “Thật ra
Sở Vinh cũng là một người tốt nha.”
“Nương nương, người tốt trong thiên hạ quá nhiều, chẳng lẽ muốn Như Nguyệt
thích hết sao, lại nói đời này Như Nguyệt cũng không muốn rời đi nương nương
và các tỷ tỷ.”
“Ta lại nghĩ, tương lai sẽ gả các em ra ngoài.”
Lòng ba người trầm xuống.
“Thật ra mục đích lớn nhất của hoàng thượng, chính là muốn đối nghịch với bản
cung, hắn nhất định biết bản cung đang âm thầm tìm một nữ tử hiền lương thục
đức.”
Hừ, đã biết rõ tâm ý của nàng, vì cớ gì đối với vấn đề Sở Vinh thì Sở Cuồng
lại trở nên hẹp hòi như vậy chứ.
Giống như hắn đang nghẹn tức, nên mới cột chung hai người một chỗ, mục đích
chính là muốn hành hạ Sở Vinh! Đáng giận nhất, hắn thậm chí lại một lòng cuốn
Như Nguyệt vào đó, hừ, nam nhân ghê tởm. Suy nghĩ một hồi lại thấy thắt lưng
đau nhức, nàng bèn ngồi lên giường, dùng quạt phe phẩy.
“Bánh Bao, sao lại đi ngủ sớm như vậy?” Mới rồi Sở Cuồng đi xử lý một ít
chuyện, giờ mới quay trở lại, ngồi xuống cạnh Bánh Bao, cầm quạt lên quạt giúp
nàng: “Biết trẫm vừa đi làm gì không? Là đi làm một cây quạt có thể tự mình
chuyển động, mùa hè để ở trong phòng nàng, trẫm cũng an tâm. Hơn nữa không
giống nô tỳ quạt lúc nhanh lúc chậm như vậy, cũng sắp tới giữa hè rồi, như vậy
cũng mát hơn.”
“Sở Cuồng, ta hỏi chàng, tại sao chàng nhất định phải tìm cho Sở Vinh một nữ
tử dã man để làm vương phi?” Nàng nói, dùng ngón tay đâm đâm vai hắn: “Chàng
là vẫn còn so đo đúng không, ta đã sớm nói rồi, ta với Sở Vinh giống như tỷ đệ
vậy.”
“Tỷ đệ, nàng cho rằng chỉ cần vóc người béo hơn một chút là có thể làm tỷ tỷ
của người ta sao? Sở Vinh lớn tuổi hơn nàng rất nhiều!” Hắn có chút không vui,
sau đó nắm lấy tay nàng nói: “Ánh mắt Sở Vinh mỗi khi nhìn nàng, nàng phát
hiện không?”
“Ta phát hiện cái gì? Sở Vinh chỉ là tính tình có chút trẻ con, chàng lại đi
ghen với trẻ con làm chi, cũng đã hơn ba mươi tuổi đầu rồi, thật là ngây thơ!”
Ông trời, chỉ vì tên Sở Vinh chết tiệt đó, lại nói hắn ngây thơ! Vậy thì hắn
ngây thơ cho nàng xam, cúi đầu chui vào ngực nàng, lạnh lùng cười một tiếng,
cười đến tóc nàng cũng dựng lên.
“Ha ha ha ha, hoàng hậu yên tâm đi, trẫm nhất định sẽ không bạc đãi đệ đệ Sở
Vinh của nàng đâu!”
“Không thể là Như Nguyệt được!”
“Tại sao không thể là Như Nguyệt! Chẳng lẽ Như Nguyệt lại không xứng với Sở
Vinh sao?”
“Không phải, không phải là Như Nguyệt không xứng với Sở Vinh, cũng không phải
là Sở Vinh không xứng với Như Nguyệt, mà là hai người kia, chàng cũng thấy
đấy, Như Nguyệt nhìn thấy Sở Vinh thì hận không thể róc xương róc thịt y, hai
người bọn họ mà ở chung một chỗ, sẽ náo thành lưỡng bại câu thương mất thôi.”
“Hừ hừ, trẫm không hiểu, làm sao hoàng hậu nương nương lại tin chắc loại nữ tử
hiền dịu ở chung một chỗ với Sở Vinh sẽ tốt hơn được nhỉ? Chưa chắc là như vậy
đâu, có khi bị Như Nguyệt đáng vài bận, Sở Vinh sẽ ngoan hơn, cái này gọi là
dưới đòn roi mới thành phu quân tốt đấy!”
“Vậy ta cũng nên đánh chàng xem thử!” Nói xong, nàng giơ tay lên hung hăn vỗ
vào ngực hắn hai cái, “Chàng là phu quân tốt, thì không nên đối nghịch với
ta!”
“Được được được…… Tất cả đều nghe theo nàng……” Trong lòng lại thầm nói, ngoại
trừ chuyện Sở Vinh thôi, cái tên tiểu tử này, không cho y một vòng kim cô (của
Tôn Ngộ Không ý :”>), thì có lẽ hắn vẫn còn tơ tưởng đến Bánh Bao nhà hắn hoài
mất.
“Chàng thật sự đồng ý sao?” Thải Thải dịu đi một chút, nháy mắt hỏi.
“Chắc là vậy.”
“Cái gì gọi là chắc vậy chứ!”
“Cùng lắm là trẫm đáp ứng nàng, có thể không phải là Như Nguyệt, nhưng tên
tiểu tử Sở Vinh này phải thành thân là chuyện chắc chắn rồi.”
Vinh thân vương phủ.
“Vương gia, để nô tài kê thêm cái gối đầu cho vương gia.”
“Ui da, đau quá!” Hắn đau, toát cả một thân mồ hôi lạnh.
Quản gia nhìn đến đau cả lòng.
Tiểu nha đầu kia ra tay cũng thật quá ác mà.
“Vương gia, ngài, sao ngài lại dậy làm chi?”
Sở Vinh nhịn đau bò dậy, hai cây xương sườn của hắn suýt nữa là bị đứt lìa ra,
thái y nói, ít nhất phải tĩnh dưỡng mấy ngày, mới có thể hết đau được.
“Nếu như nàng làm gãy xương sườn bổn vương, chờ bổn vương khỏe rồi, phải đi bẻ
gãy xương cả người nàng mới được!”
“Vương gia, khi ngài nói chuyện hình như không bị đau……”
“Đau.” Hắn phàn nàn.
Sau đó đột nhiên toát ra một suy nghĩ, bèn ra lệnh: “Ông đi tìm một thợ may,
sau đó đến Xuân Phong lâu tìm Như Tuyết cô nương đến đây.”
“Vương gia ngài định may đồ ạ? Không đúng, là ngài đi tìm Như Tuyết cô nương,
nhưng mà giờ ngài không được nhúc nhích mà!”
“Ta tìm nàng tới là vì có việc khác!” Nô tài chết bầm dám nghĩ bậy đi đâu thế.
Thợ may sau khi vào vương phủ, liền được đưa đến chỗ Sở Vinh.
Sở Vinh nằm trên giường bệnh, nói: “Ngươi đo cho bổn vương, sau đó may cho bổn
vương một bộ nữ trang.”
“A? Vương gia muốn may nữ trang???” Hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Ngu xuẩn, bảo ngươi làm thì ngươi cứ làm, nói nhảm vậy làm gì?!”
“Vương gia muốn mặc sao ạ?”
“Bổn vương không mặc, chẳng lẽ là để ngươi mặc?”
“Nhưng vương gia là…… nam nhân mà……”
“Ai nói bổn vương là nam nhân? Bổn vương rõ ràng là nữ nhân!” Hắn hằm hè: “Con
mắt nào của ngươi thấy bổn vương là nam nhân chứ?”
“Vương gia, ngài ngài…… ngài điên rồi!”
Sở Vinh nũng nịu rên rỉ: “Thật là đau, thật là đau quá……” Sau đó làm động tác
lan hoa chỉ (động tác mà mấy bạn công công hay mấy bạn nữ thường làm trong
phim ấy =)))): “Thợ may, ngươi thấy bổn vương có xinh đẹp hay không?” Thật ra
dung mạo của hắn rất tuấn tú, nhưng mà, hình tượng nam nhân tuấn tú, kết hợp
với động tác lan hoa chỉ này, thợ may nhìn rất là muốn đi chết!!
“Vương gia, đừng đùa vậy!”
Quản gia cũng nói: “Vương gia, ngài đừng giỡn nữa!”
Hắn lấy một chiếc khăn tay ra, nói: “Ai nói giỡn với các ngươi, bổn vương,
trời sinh không phải đã là nữ nhân sao!”
Điên rồi điên rồi, vương gia bị Như Nguyệt cô nương đánh hư đầu rồi.
Lần này là bị điên thật rồi.
Nhìn những việc vương gia làm đi, may đồ.
Tự mình ăn mặc trang điểm xinh đẹp như một ** phụ.
Lại học dáng đi của nữ nhân với Như Tuyết cô nương của Xuân Phong lâu.
Nói chuyện, ăn cơm, lại làm động tác lan hoa chỉ thật xinh đẹp.
Nói năng nũng nịu, văn nhã như một đại cô nương.
Huống chi lại còn mang trang sức, thật ra cũng có vài phần thùy mị.
“Là ai đã biến con trai của bổn vương thành như vậy, đây, rõ ràng là một nhân
yêu! Nhân yêu!”
-oOo-