Tác Hợp Uyên Ương.


Người đăng: HắcKê

“Chỉ cần đừng giống như ngươi, dù có lấy chó lấy mèo bổn vương cũng lấy!”

“Cái gì, ngài dám mắng ta sao!”

“Bổn vương mắng ngươi lúc nào hử?”

“Ngài chính là mắng ta, ngài nói, lấy chó lấy mèo thì được, chứ không thèm lấy
ta, chẳng phải là nói ta ngay cả chó mèo cũng không bằng sao?”

“Hừ, ngươi là muốn gả cho bổn vương sao? Bổn vương thấy hoàng thượng cũng
không cần đi khắp nơi tìm cọp mẹ rồi, ngươi trở về soi gương thử xem, y hệt
con cọp mẹ, lại còn mặc đồ, cài hoa, lại là mẫu đơn nữa chứ, xấu muốn chết,
xấu hơn cả lợn nữa!”

“Á à, cái đồ khốn kiếp này!”

“Ngươi cái đồ xấu xí, không tự biết mình ra sao lại còn dám nói lão tử!”

Như Nguyệt giận đến mất khôn, một cước đạp bay Sở Vinh, mắc lên đến tận chạc
ba cây đại thụ.

Nàng giơ giơ quả đấm: “Cái này là ngươi tự tìm đấy, ta cho ngươi biết, ngươi
tốt nhất là đừng đi tìm hoàng hậu nương nương tố cáo, nếu ngươi dám làm vậy,
lần sau gặp ngươi, ta nhất định cắt mũi ngươi cho mà xem!” Nàng nói xong, lại
dứ dứ quả đấm.

Thật sự Như Nguyệt chưa từng gặp qua loại người vô lại như Sở Vinh vậy, ăn
chơi trác táng còn tưởng mình giỏi lắm.

Động một chút lại gọi là nàng là nô tỳ, phi, nàng chỉ là nô tỳ của mỗi hoàng
thượng và hoàng hậu mà thôi, từ lúc mà mà tên Sở Vinh thối tha kia lại dám gọi
nàng là nô tỳ như thế. Phì phò trở về cung, bữa tối đã được nấu xong, nàng
dùng đũa bạc kiểm tra rồi, mới sai tiểu cung nữ bưng đồ ăn lên.

Hôm nay Sở Cuồng không đến đây dùng bữa, vừa đúng lúc để Thải Thải hỏi thăm
một chút về Sở Vinh, đến tột cùng là hắn thích dạng nữ tử như thế nào.

Như Nguyệt, Như Tâm, còn có cả Như Ý vừa mới hoàn tục từ chùa trở về, đang
dùng bữa với nàng.

“Như Nguyệt, Sở Vinh nói thế nào?”

“À, vương gia chưa nói, nhưng ngài ấy đã vẽ ra luôn rồi ạ.” Thật ra đó là nàng
đã tự mình mò mẫm vẽ một bức họa đấy, mở ra, “Đây ạ.”

Mọi người cùng tiến tới nhìn thử, ánh mắt rơi vào trên đó, Thải Thải nhìn thấy
một gương mặt như tấm bia ngắm, cùng với một đôi ánh mắt không đối xứng, môi
thì dày như lạp xưởng, còn có lỗ tai thì như đồng tiền, còn lỗ mũi to như củ
khoai.

“Trời đất ơi, đây là một yêu tinh nha.” Thải Thải sửng sốt: “Mà yêu tinh còn
đẹp hơn vậy cơ.”

Như Nguyệt bưng chén cơm ăn, miệng lẩm bẩm: “Hắn thích như vậy đấy ạ, Vinh
thân vương nói, môi dày, mũi ta là phúc tướng. Mắt to mắt nhỏ, lỗ tai nhỏ là
tài tướng.”

“……” Thải Thải nhìn Như Nguyệt.

Như Nguyệt nói: “Dù sao người như Vinh thân vương, ai có thể rõ ràng tâm tư
của ngài ấy được.” Nàng còn lắc đầu than thở: “Em cũng thật giật mình nha,
nương nương, người xem người như vậy có dễ tìm không ạ?”

“Tướng mạo xác thực có hơi đặc biệt, em nói xem, hắn muốn tìm người như vậy
hay sao?”

“Vương gia nói, chỉ cần ăn hết lại nằm, ngốc ngốc, không cần phải có học thức,
vương gia thích như vậy đấy ạ.”

Thải Thải lại liếc mắt về phía bức họa kia, lại nhìn Như Nguyệt cúi đầu, thế
nào cũng thấy trong đấy có điều mờ ám.

“Như Tâm, em lại đi lần nữa đi.”

“Tại sao lại muốn tỷ đi, nương nương, người không tin lời Như Nguyệt nói
nha……”

“Ăn cơm.” Thải Thải cúi thấp đầu ra lệnh.

Như Nguyệt đảo mắt. Trong lòng Thải Thải suy nghĩ, chẳng lẽ là Sở Vinh đang
kháng cự lại nàng, như vậy cũng không phải là cách hay nha……

Ngày hôm sau, Như Tâm đang muốn đến Vinh thân vương phủ, Như Nguyệt lại khăng
khăng muốn đi cùng.

“Như Nguyệt, muội đã đi rồi, lại còn đòi theo làm gì”

“Muội đi với tỷ tỷ thôi, ngày hôm qua một mình muội đi, trên đường không có ai
nói chuyện cùng, buồn lắm.”

Mặc kệ đi, hai người nhân lúc sáng sớm bèn lên đường.

Như Tâm vừa mới gõ cửa, liền nhìn thấy quản gia mặt mày ủ ê.

“Ui cha!” Ông khẽ kêu lên một tiếng, nhìn hai người bọn họ.

“Hai vị bà cô sao lại đến nữa rồi!”

“Chúng ta đến gặp Vinh thân vương.” Như Tâm mỉm cười dịu dàng nói.

“Đừng nên gặp thì hơn, hôm qua tam cô nương Như Nguyệt đến một lần, kết quả
vương nhà nhà chúng tôi gãy hay cây xương sườn, bây giờ vẫn còn nằm ở trên
giường! Hôm nay lại đến, chẳng lẽ là muốn bẻ gãy thêm hai cậy xương sườn của
vương gia nhà chúng tôi nữa sao?”

“Cái gì?!” Như Tâm thất kinh, lạnh lùng trừng mắt nhìn Như Nguyệt một cái, Như
Nguyệt hừ: “Muội chỉ bất cẩn vung tay mà thôi, ai biết được vương gia liền bay
vèo một cái đi ra ngoài, mắc lên cây…… cái này không thể trách muội, muội cũng
không biết hắn ở sau lưng muội mà……”

Như Tâm thở mạnh, nàng mới không thèm tin câu chuyện hoàng đường này của muội
ấy đâu, cuống quýt dẫn theo Như Nguyệt đi gặp Sở Vinh, ai ngờ Sở Vinh vừa thấy
Như Nguyệt, lập tức trở mặt, mắng: “Khụ khụ khụ, ngươi còn dám tới, ngươi ả nô
tỳ dã man xảo trá này!”

“Ngươi còn nói, ngươi còn dám nói, nói nữa, bà cô đây…….” Quả đấm lại vung
lên, thật may là Như Tâm cản được: “Vương gia, ngài sao rồi ạ?”

Nhìn thấy bộ dạng đáng như này, vậy……

“Bổn vương còn chưa chết, chỉ là sắp chết…… Bổn vương không muốn nhìn thấy
nàng ta, Như Tâm, ngươi dẫn nàng ta đi, nhanh lên một chút, bổn vương không
muốn nhìn thấy ả nô tỷ gian xảo này nữa!”

Thiếu chút nữa là Như Nguyệt đã mắng người rồi, thật may là bị Như Tâm kéo ra
ngoài.

Nàng cúi đầu, thật ra cũng không phải là cố ý đánh hắn.

Lại còn bị gãy hay cây xương sườn nữa.

Không biết là thật hay giả đây.

“Tốt nhất bây giờ muội nên nghĩ một chút, lát nữa phải nói thế nào với nương
nương đi!”

………………….

Thải Thải trợn mắt há hốc mồm, ngược lại Sở Cuồng ở một bên lại cười phì: “Như
Nguyệt, sức ngươi mạnh đấy.”

“Hoàng thượng, thật ra người không biết thôi, không phải sức Như Nguyệt mạnh,
mà là Vinh thân vương đáng bị đánh!”

“Ha ha ha ha!” Sở Cuồng cười ha hả, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, vừa bảo phủ
nội vụ đi tìm cọp mẹ nữa, đây rồi, đây không phải thiên hạ đệ nhất cọp mẹ thì
còn là gì nữa, Như Nguyệt cùng Sở Vinh, vừa ngon luôn. Trong lòng Sở Cuồng
tính toán, “Như Nguyệt, ngươi nói trẫm nên tìm một vương phi như thế nào cho
Vinh thân vương mới phải đây?”

“Theo nô tỳ, nhất định phải tinh thông mười tám thứ võ, Vinh thân vương kia vô
cùng xảo quyệt, nếu như là người bình thường thì sẽ bị ăn hiếp mất. Tốt nhất
là kiếm người mà có thể một ngày đánh Vinh thân vương ba lần, khiến hắn răng
rụng đầy đất mới được!”

Thải Thải không nóng không lạnh bỏ một câu: “Không phải là là đang nói em sao,
Như Nguyệt, chẳng lẽ em không nghe ra là hoàng thượng đang nhìn trúng em, muốn
gả em cho Sở Vinh sao?!”

Mới rồi quỷ tâm Sở Cuồng nhúc nhích, sao có thể thoát khỏi ánh mắt nàng được,
hắn nói nửa câu, nàng liền đoán ra rồi.

Để Như Nguyệt gả cho Sở Vinh? Hắn nghĩ ngon thật.

“Hoàng thượng, không phải người thật sự nghĩ vậy đi chứ, người đừng hại nô tỳ,
nô tỳ muốn theo nương nương cả đời, nô tỳ không thèm lấy chồng lại càng không
muốn gả cho tên Vinh thân vương ngu ngốc kia!”

“Khụ khụ khụ…… Trẫm thật không nghĩ đến, các ngươi đa tâm quá.”

Liếc mắt nhìn Bánh Bao một cái, hắn yên lặng uống trà, trên mặt lại lộ ra một
nụ cười âm trầm đến dị thường.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #251