Tìm Vợ :”>


Người đăng: HắcKê

Mấy năm không gặp, Sở Vinh hoàn toàn chín chắn, nhưng dáng vẻ đùa cợt ** đó
vẫn không thay đổi, “Thuốc này rất hiệu nghiệm, hoàng hậu nhớ phải uống, phải
nhớ đó nha!” Y lặp đi lặp lại.

Đây là linh đan diệu dược gì. Thải Thải mở ra liền thấy một loại bột màu đỏ.

Chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả thái y trong cung sao?

“Sở Vinh, bây giờ ta cũng có hài tử rồi, ngươi vẫn thui thủi một mình như vậy,
rốt cục là có thích cô nương nào hay chưa?”

“Chưa có dâu.” Y cười một tiếng: “Ta chỉ quan tâm tới hoàng tẩu, chẳng lẽ ta
quan tâm đến hoàng tẩu cũng không được sao?”

Khụ khụ khụ –

Trận ho khan tràn ngập mùi chua chua, nam nhân nào đó gần đây gầy đi không ít,
mặc long bào bước vào, ôn hòa không nóng không lạnh nói: “Ngươi quan tâm đến
ai vậy?”

“Hoàng thượng –” Sở Vinh vẫn là nhịn không được mà mắng trong lòng một câu ‘mẹ
kiếp’.

“Sở Vinh, ngươi độc thân trẫm không phản đối, chỉ là, ngươi không nên mang một
cuộc sống độc thân ảo tưởng, biết chưa? Suy nghĩ nhiều, rất có thể thương
thân!”

“Dạ, hoàng thượng –” Trong lòng lại nghĩ: ‘Ta cứ muốn không muốn, ngươi quản
được sao!’

Y thật không phục, rõ ràng đây là mình bị cướp tân nương, sao tự dưng hoàng đế
cầm thú đã chiếm thành của mình đã không nói, lại luôn tỏ ra ngang nhiên như
vậy chứ?

Haizz, nhìn hai người tình chàng ý thiếp cấu kết với nhau làm việc xấu y liền
phiền, thấy ai đó dựa vào ngực cầm thấy lại càng thêm hận.

Tỏ vẻ mặt mất hứng để hoàng thượng nhìn thấy xong, y nhàn nhạt nói: “Thần xin
cáo lui.”

Ra khỏi Phượng Tảo cung, thấy Như Nguyệt đang bê một khay đan chứa cánh hoa, y
tò mò liếc mắt nhìn, Như Nguyệt cười một tiếng: “Vinh thân vương, ngài lại
nhàn rỗi à?”

“Lớn mật, sao ngươi dám nói chuyện như vậy với ta?” Ngay cả hạ nhân cũng bắt
nạt người ta mà.

“Ngài thật đúng là xem ta là hạ nhân còn ngài là chủ tử sao, bây giờ ta đã là
quốc phu nhân, lại còn là Tổng quản cục giám sát, sao ngài có thể om xòm với
ta như vậy được chứ?” Nói xong, có chút chảnh chọe bước qua, trong lòng Sở
Vinh vô cùng phiền não, tiểu nha đầu này đừng hòng qua được với y: “Như
Nguyệt, ngươi lấy cánh hoa để làm gì vậy?”

“Dựa theo màu sắc ép thành nước, sau đó làm phấn bột nước, ngoài ra làm son
môi cũng không tệ. Đây là phương pháp mới của Như Tâm tỷ tỷ, bên trong phấn
nước thêm hải tảo sao thành hồ, màu sắc và hiệu quả ngài chưa từng thấy qua
đâu.”

Chưa từng thấy qua, có gì mà Sở Vinh y còn chưa từng thấy qua sao? Cho nên y
vô cùng nhàn rỗi, đi qua đi lại bên cạnh Như Nguyệt.

Rất nhiều loại hoa cỏ được bỏ chung vào để tồn trữ, mùa đông đến chúng cô đặc
lại thì màu sắc sẽ càng thêm ** lệ.

Thấy Vinh thân vương, tất cả mọi người đều không khẩn trương cũng không câu
thúc.

“Vinh thân vương lại trở về rồi ạ?”

“Cái gì gọi là lại trở về hử, bản vương không thể trở về sao?”

Nói xong, y ngồi ở hành lanh vừa phe phẩy quạt vừa hóng mát.

“Vinh thân vương, hoàng hậu chúng tôi cùng với hoàng thượng tốt lắm, ngài đừng
mò mẫm chen chân vào, nếu không phải hoàng thượng nể mặt ngài là biểu đệ của
người, thì ngài sớm đã bị ‘răng rắc’ rồi. Ngài có từng thấy lúc hoàng thượng
‘răng rắc’ người ta chưa?”

Sở Vinh nghe Như Nguyệt nói xong, hừ một tiếng.

Y thật đúng là kẻ siêu cấp rảnh rồi mà, tiêu tốn của buổi chiều ở đây, vậy thì
nàng đi vậy.

Cúi thấp đầu, cánh hoa trắng rơi trên bả vai hắn, đột nhiên Sở Vinh cảm thấy
có chút tịch mịch.

Thải Thải một chút cũng không thích y, tại sao vậy, tại sao –

Một lần lại một lần tự hỏi, xong lại cố chấp nghĩ, ta sẽ không thay đổi.

Rõ ràng đang là ban ngày, Bánh Bao lại cảm thấy rùng mình sợ hãi, đây chính là
cảm giác có người để mắt đến mình.

“Ta cảm thấy, Sở Vinh đã đến lúc thành gia rồi.” Sở Cuồng vừa hớp một ngụm
trà, vừa nhìn sắc mặt Bánh Bao, thấy nàng tán thành, gật đầu một cái.

Sở Cuồng lập tức nở một nụ cười gian trá trên môi, thừa dịp người nào đó không
để tâm, giả vờ tốt bụng bảo: “Haiz, ta sẽ bảo phủ nội vụ bắt tay tiến hành
việc này cho Vinh thân vương.”

Tìm cho Sở Vinh một người lợi hại, càng lợi hại càng tốt, hơn nữa phải là một
cọp mẹ mới được.

Sở Cuồng hạ chỉ cho phủ nội vụ, “Chọn lựa một con cọp mẹ trong kinh thành gả
cho Vinh thân vương làm vương phi.”

Hắn căn bản cũng không cho hoàng hậu biết, ngoài miệng lại bảo tìm cho Sở Vinh
một nương tử thật hiền thục, tài hoa xuất chúng.

Bánh Bao vốn không hoài nghi gì, nhưng khi nghe thấy hắn lại ngược lại lại nảy
sinh nghi ngờ.

Tìm người hỏi thăm một chút, nàng mới sững sờ, cái gì, hắn lại công báo thù
tư, tìm một con cọp mẹ cho Sở Vinh?

Trong lòng nàng, mặc dù Sở Vinh không là người nàng yêu, nhưng ít nhất cũng
giống như tỷ đệ, mặc dù tên Sở Vinh ngốc này lớn hơn nàng mấy tuổi, trên thực
tế lòng nàng lại xem hắn như là một đệ đệ vậy.

Quả thật là ghê tởm, Thải Thải nâng cao bụng, trong lòng nghĩ, Sở Cuồng dám
làm bậy sau lưng nàng à.

Hừ hừ.

“Như Nguyệt Như Tâm!”

Như Tâm tới trước, Như Nguyệt tới sau.

Không biết là hoàng hậu có chuyện gì đây.

“Các em giúp bản cung đi hỏi thăm một chút trong thành có bao nhiêu nữ tử hiền
lương thục đức. Nhớ nhất định phải là lén hỏi thăm, không được cho hoàng
thượng biết đấy.”

Vốn đang mang thai nên nàng buồn bực đến phát điên, bây giờ nàng quyết định
muốn đùa cái tên Sở Cuồng trứng thối này một chút mới được.

“Nương nương, người muốn Vinh thân vương thành thân ạ?”

“Ừ, hoàng thượng tìm cọp mẹ trong kinh thành, bản cung lại muốn tìm cừu non,
để xem cuối cùng ai được như ý!”

“Vậy nương nương, tiêu chuẩn của cừu non là gì ạ?”

“Tiêu chuẩn là biết xuống bếp, dịu dàng như nước, quan trọng là phải lương
thiện, tuyệt đối không thể là cái loại có thể bắt nạt Sở Vinh…… Như Nguyệt, em
đến phủ thân vương một chuyến, hỏi y một chút đi.” Dù sao người lấy cũng là Sở
Vinh mà.

Thật ra theo Như Nguyệt, nên tìm cho Sở Vinh một con cọp mẹ mới đúng, nam nhân
này ham chơi vô cùng, nếu tìm một quả hồng mềm theo ý y, không biết nàng ta sẽ
đáng thương thành cái dạng gì nữa, không nghĩ đến nương nương lại còn bao che
cho y như vậy.”

Như Nguyệt ngồi vào xe ngựa trực tiếp đi phủ thân vương, lại thấy Sở Vinh mặt
đang thối ra.

“Ngươi tới làm gì?”

“Ta tới giúp hoàng hậu nương nương hỏi ngài mấy vấn đề.”

Vẻ mặt y là đang tức giận sao? Nhưng sao lại tỏ ra tức giận với nàng chứ, Như
Nguyệt nhếch mày: “Vinh thân vương, không phải là ngài không rõ tình huống bây
giờ, ngài nên biết hoàng hậu nương nương là vì muốn tốt cho ngài thôi.” Nói
xong, vượt qua Sở Vinh đi thẳng vào vương phủ, khóe mắt lại vẫn nhìn y.

“Hoàng hậu nương nương hỏi ngài, thích dạng nữ tử như thế nào?”

“Ta không thích dạng gì cả.”

“Không thích? Vậy ngài chờ hoàng thượng tìm cho mình một con cọp mẹ đi, cho cả
đời đều gặp phải cảnh khổ sở, giờ ngài giận dỗi mà nói với ta như vậy, vậy thì
ngoan ngoãn chấp nhận đi!”

Sở Vinh tức gần chết, trừng mắt nhìn xú nha đầu nói chuyện bốp chát kia: “Như
Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi là ai chứ, dù ngươi có là quốc phu nhân, bổn
vương lại là vương gia, ngươi dám làm càn trước mặt bổn vương sao?”

“Tính khí vương gian cũng không vừa, dọa sợ Như Nguyệt ta rồi đấy.” Nàng nâng
mí mắt: “Vương gia, tốt nhất là ngài nên suy nghĩ cẩn thận nghiêm túc vào
nha.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #250