Người đăng: HắcKê
Thật ra, chính nàng cũng không rõ được quan hệ của bọn họ là bằng cách nào để
tiến từng bước đến tình trạng hiện như bây giờ. Giống như ấn tượng về lần đầu
tiên nhìn thấy Sở Cuồng, dường như đã bất tri bất giác biến mất.
Nàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má hắn, cảm giác dịu dàng như gió xuân
chợt tựa chuồn chuồn lướt nước lướt qua.
Tựa như hắn thật say mê.
Có thể nhận thấy, hắn rất thích thú, rất vui vẻ.
Nàng chưa từng mơ ước đến sẽ có được một ngày như vậy.
Nhưng tình cảm của con người, cũng thật khó đoán.
Nơi này là Tụ hiền hội quán, Thải Thải cầm một quân cờ, sau đó nhìn quân cờ
trắng trượt xuống tà tay áo.
Quân cờ thật lạnh.
Tụ hiền hội quán bây giờ cũng thật lạnh lẽo, kể từ ba năm trước đây, sau khi
Nhiếp Lăng Phong đi rồi, nàng cũng giống như chìm vào giấc ngủ say vậy.
Thậm chí hoàn toàn không nhớ được trong mộng đã thấy qua cái gì.
“Nơi này nên chọn một chưởng quầy mới, đáng tiếc không biết có thể còn tìm
được một người như Nhiếp Lăng Phong hay không nữa.”
Quay đầu lại nhìn thấy Sở Cuồng đang ngồi bên cạnh bàn nhìn tranh chữ chợt
ngẩng đầu lên, mím môi, tỏa mùi ghen tức.
Hắn rất hẹp hòi mà nói: “Nàng vẫn còn nhớ tên chẳng ra gì đó sao.”
“Hắn cũng không phải là chẳng ra gì, thật ra hắn có sở trường của hắn. Trên
thực tế chàng cũng nhìn ra được, Nhiếp Lăng Phong tuyệt đối không phải là
người bình thường. Hắn trời sinh có tài buôn bán, có thể biến mục nát thành
tiền bạc.” Bất tri bất giác, nàng lại lộ ra thần sắc tán tưởng, lại bị người
nào đó thu hết vào mắt. Cho nên đột nhiên lại chọc giận hắn, lập tức hắn đẩy
ngã quân cờ, ngồi ở đó như một đứa trẻ đang dỗi.
Nhưng mà hắn cũng muốn cười, mới giận được chốc lát, lại thấy quân cờ tán loạn
dưới chân, sợ nàng không cẩn thận giẫm phải, cho nên đứng dậy, vén tay áo lên
ngồi xổm xuống mặt đất, nhặt từng quân cờ một bỏ vào hộp.
Quả thật là vừa đáng yêu vừa đáng hận mà.
Người này tính khí cũng thật không tốt, lúc nào cũng có thể bộc lộ tính tình
như trẻ con khiến người lớn phải đau đầu, khi độc tâm hiển hiện lại vừa âm
hiểm vừa giảo hoạt, khi hắ hoạt động trong lĩnh vực chính trị, tuyệt đối sẽ
chỉ cho phép mỗi mình mình đùa giỡn người khác trong lòng bàn tay mà thôi.
Nhưng nàng lại càng sợ mỗi khắc thành khẩn dịu dàng của hắn, càng sợ câu nói
‘nàng khác với mọi người’ của hắn.
Nàng đã từng đọc được một câu chuyện cũ.
Một nữ tử thiện lương lại đi yêu một nam nhân không chuyện ác nào không làm.
Ngay thời khắc trước khi nam nhân bị đem ra vành công lý, hắn đã hỏi nàng, ta
đây xấu xa như vậy, nàng nhất định rất hối hận khi đã yêu ta phải không?
Ai ngờ nữ nử này lại lắc đầu.
Nàng nói, thời điểm khi chàng ở bên ta, chính là người tốt nhất trên đời này.
Thật ra lòng của nữ nhân có rộng bao nhiêu đi nữa, cũng đủ để chứa một người
nam nhân, cùng tất cả những điểm tốt của người ấy mà thôi.
“Sở Cuồng, nhũ danh của chàng là gì? Không phải là Cuồng Cuồng chứ?” Nàng ngồi
xuống trước mặt hắn, nâng cằm nhìn hắn dùng bộ dạng một oán phụ dọn dẹp cờ
trên mặt đất.
“Nhũ danh của ta gọi Nặc Nặc.” Nhàn nhạt nói, cũng không thèm ngẩng đầu lên,
xem ra là có chút ngượng ngùng.
Hắn lại nói tiếp.
Đây là mẫu hậu hắn đặt cho, lúc bọn họ chơi trốn tìm, Sở Cuồng trốn mãi không
ra, sau đó mẫu hậu ở cửa cung gọi một tiếng ‘Nặc Nặc’, chỉ cần mẫu hậu không
lên tiếng nữa, hắn sẽ tự mình chui ra, bởi vì lo lắng mẫu hậu bỏ đi. Kết quả
mỗi lần mẫu hậu đầu đứng ở cửa chờ như vậy, chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Sau đó mặc dù hiểu đây là quỷ kế của mẫu hậu, nhưng lần nào hắn cũng mắc bẫy.
Đây chỉ là một cái bẫy rất nhỏ, sao đột nhiên Sở Cuồng lại trở nên ngốc thế
không biết.
Nàng tươi cười rạng rõ, lấy tay xoa xoa tóc: “Nặc Nặc, nếu như ta đang gọi
chàng một dạo, sau đột nhiên không gọi nữa, chàng cũng sẽ lo lắng, chạy ra tìm
ta sao?”
Hắn đẩy tay nàng ra, cờ cũng vừa đúng lúc nhặt xong, cho nên đứng dậy chỉnh
nếp nhăn trên xiêm y.
Im lặng một chút, không trả lời.
“Sở Cuồng, ta hiểu rồi, chàng nhất định sẽ không ra, là chàng không sợ ta đột
nhiên biến mất không thấy đúng không? Thì ra ta ở trong lòng chàng, một chút
địa vị cũng không có.”
Hắn đột nhiên phát hiện, nàng trở nên điêu ngoa không hiểu chuyện, không có
địa vị? Vậy mà nàng cũng nói ra được.
Mặc dù biết Banh Bao đã học tính xấu, không có việc gì lại thích gây chuyện.
Nhưng tim vẫn là bị hung hăng chọc một cái, thật đáng giận, sao nàng lại dám
nói ra lời này chứ.
Hắn lập tức xốc cổ áo, níu lấy nàng.
Sau đó hai cánh môi lạnh như băng lập tức chặn cái miệng nhỏ vô trách nhiệm
của nàng lại.
“Ưm……”
Đang hỏi chuyện cơ mà, nàng yếu ớt cơ hồ quên mất những lời vừa mới nói.
Đôi tay nắm lấy áo hắn.
Chờ hắn hôn đủ rồi nâng đầu, gian ác trêu ghẹo: “Nếu lần sau nàng còn dám nói
hươu nói vượn, ta sẽ cắt lưỡi nàng đi dầm rượu.”
“Dạ.” Nàng gật đầu một cái, trên mặt lộ biểu tình ta sai rồi, quẹt miệng, mặt
đỏ bừng cúi đầu.
“Bây giờ về nhà cùng ta được rồi chứ?” Hắn tự cho là mình đã chiếm thế thượng
phong, tiếp tục phát uy.
“Ta muốn về nhà thăm cha mẹ một chút…… Thật ra thì chàng có thể theo ta về đó
ăn cơm tối cũng được mà?”
Nữ nhân là không thể nuông chiều, nuông chiều rồi, sẽ khó mà bỏ thói quen đó
được.
Hắn đã tập thói quen thõa mãn mọi yêu cầu của nàng, vì vậy nhanh chóng trở nên
mềm lòng.
“Có lẽ Chu đại nhân chưa có chuẩn bị…… Hay là hôm nào đó chúng ta.”
“Ta cùng Bảo Bảo, cũng muốn đi thăm ông ngoại của Bảo Bảo mà……” Nàng nhíu mày,
dán lại, dính lấy tay áo hắn.
Bảo Bảo rất nhớ ông ngoại à nha.
Bảo Bảo muốn ăn cơm bà ngoại nấu à nha.
Bảo Bảo chưa muốn về nhà nha……
Không chịu về nhà? Hắn lạnh lùng nói: “Ta là cha Bảo Bảo, Bảo Bảo nhất định
phải nghe lời cha nói! Cha Bảo Bảo nói tối nay nhất định phải về nhà, nhất
định phải về nhà!”
Xem ra là không thể thương lượng được rồi, lưu luyến không được về Chu phủ,
cáo biệt cha mẹ, còn phải trở về cái lồng chim thật to kia nữa.
Lồng chim này một chút cũng không dễ chịu.
Điều duy nhất khiến nàng không tha chính là một nửa kia của nàng, đã bắt cóc
lòng nàng, nàng cũng khó mà bỏ hắn cô đơn một mình được.
Ba tháng trôi qua rất nhanh, tiết trời dần nóng lên, bụng của nàng lại lớn
thêm một vòng.
Tâm tình cực kỳ kém.
“Nương nương, người cũng nên vì hoàng tử mà ăn chút gì đi ạ.” Như Tâm tay bưng
cháo tổ yến, nghe thái y bảo, khi mang thai nếu nữ nhân ăn nhiều cháo tổ yến,
hài tử sinh ra sẽ vừa trắng vừa đẹp, cũng không biết là thật hay giả, tóm tại
cứ ăn trước đã.
“Nương nương, Vinh thân vương đến.”
“Sở Vinh là từ đâu mà đến.”
“Vương gia từ U Châu đến đây ạ.”
Y là nghe nói gần đây thân thể nàng không tốt, sau đó liền tìm một phương
thuốc trị nôn mửa, rồi từ ngàn dặm xa xôi chạy về đây.
-oOo-