Người đăng: HắcKê
Ngày đó, Sở Cuồng sau khi xuất cung ra kinh thành liền phân phó một nội thị vệ
đổi y phục cho mình, sau đó như cũ dẫn đoàn người đi tiếp. Còn hắn thay y phục
của nội thị vệ đó vào, lén lút hồi cung, mang theo râu giả và lẫn trong ngự
lâm quân, tất cả mọi việc hắn đều thu vào trong mắt. Đã hoàn toàn vượt ra
ngoài dự liệu, vốn hắn cho rằng hoàng hậu sẽ không thể nào kéo lâu được như
vậy để hắn có thể tranh thủ thời gian làm tan rã thế lực của đại tướng quân,
nhưng thật sự lần này hoàng hậu đã khiến hắn hoàn toàn thay đổi cách nhìn.
Hoàng hậu trong tình huống không biết gì cả, thành công lợi dụng Hòa gia, trừ
bỏ Tô gia, dẫn dụ dã tâm Hòa tướng quân, hơn nữa phân tán sự chú ý của hắn ta,
để hắn có đủ thời gian và chứng cứ, lặng lẽ thu lại binh quyền tuyệt đối thuộc
về hoàng đế.
Có lẽ Bánh Bao cũng không biết rằng mấy ngày này nàng đã làm ra một quyết định
kiệt xuất đến cỡ nào rồi đâu.
Vậy sao hắn không thương nàng cho được cơ chứ?
Dưới ánh nến, hắn nhìn thì có vẻ như đang cực kỳ tức giận, nhìn Bánh Bao không
chút ý tốt, nhưng thật ra trong lòng lại cảm khái không thôi. Đưa tay ngắt
ngắt gương mặt Bánh Bao, sau đó nở nụ cười: “Ta biết rõ nàng đang trách ta, kế
hoạch lớn như vậy sao lại không nói cho nàng. Thật ra vi phu chính là sợ nàng
lo lắng thôi.” Lần hành động này có chút mạo hiểm, nếu như nói trước bị Hòa
gia đoán được, đến lúc đó liên thủ với Tô gia, thì hắn thật sự sẽ gặp nguy
hiểm.
“Nhưng chuyện này, nhạc phụ đại nhân của trẫm, cha nàng, cũng biết được.”
“……” Đáng ghét, không ngờ lần này miệng cha lại kín như bưng vậy, còn ai biết
nữa đây? Thải Thải trừng mắt nhìn, “Còn ai biết chuyện này nữa?”
“Còn có mấy đại thần, mấy tướng quân, toàn bộ đều là trung thần của trẫm, mấy
ngày nay, khi nghị sự họ đều khen ngợi hoàng hậu đấy.” Mấy đại nhân đều nói,
hoàng hậu nương nương dũng cảm túc trí, nà nữ trung hào kiệt. Họ còn nói,
hoàng thượng có một hoàng hậu như vậy, tương lai Đại Sở sẽ tràn ngập ánh sáng,
ngày sau ai ai cũng sẽ nguyện ý chân thành ủng hộ. Đây dĩ nhiên là kết quả hắn
mong muốn nhất, trong tình huống hoàn toàn không có ai giúp đỡ, mọi việc nàng
làm đều tương đối xuất sắc.
Sở Cuồng ôm lấy Thải Thải, hạ một nụ hôn khẽ lên gò má nàng: “Trẫm càng nghĩ
lại càng sợ.”
“Sợ cái gì, chuyện đã kết thúc, Tô gia tham ô bạc quốc khố, Hòa đại tướng quân
đã thành phế nhân nhốt vào thiên lao, sau này hoàng thượng không còn chuyện
buồn phiền nữa rồi.” Nói xong, nước mắt lại rơi xuống, giọng hơi giận dỗi, mặc
dù hắn hành động một cách xuất sắc, tiêu diệt âm mưu hai nhà Tô Hòa, nhưng lại
che giấu chuyện này với cả nàng.
Cái này gọi là tín nhiệm sao? Nếu như không phải ngày đó chim bồ câu bay trở
về mang theo tin ‘Trẫm rất tốt, hoàng hậu yên tâm.’, thì có lẽ nàng đã thương
tâm đến chết rồi, tại sao hắn lại không nói hắn đang ở kinh thành chứ?
“Trẫm là sợ, lúc trước mắt chó đui mù, bởi vì bề ngoài của hoàng hậu là không
cho nàng vào cung gả cho trẫm, trẫm sẽ mất đi một bảo bối quý giá đến nhường
nào?”
“…… Bây giờ nói gì thì cũng đã rồi……”
“Thải Thải……”
Sở Cuồng muốn ôm mặt Bánh Bao một cái, ai ngờ, Bánh Bao lại dứt khoát đẩy hắn
ra.
“Vi phu nhiều ngày không có ở trong cung, quả thật là cửu tử nhất sinh, nàng
không lo lắng sao?”
Không lo, không lo, một chút cũng không lo……
“Bánh Bao, nàng đừng quá tuyệt tình như vậy.”
“Ta quyết định sẽ không tin chàng nữa, sau này chuyện gì chàng cũng đừng có
nói với ta.”
“Ha ha, Bánh Bao giận thật rồi.” Sở Cuồng ôm chặt lấy nàng, hắn luôn có cách
dụ mà: “Đúng rồi, nàng quả nhiên hiểu thấu bức thư trẫm viết cho nàng ‘Hiệp
hoàng tử, dĩ lệnh chư hầu’, không ngờ cuối cùng Bánh Bao cũng đã học được cách
trắng nhuộm thành đen, học làm kẻ gian trá rồi.”
“Không…… không phải là ta hiểu thấu đáo…… mà là…… thật sự ta đã……”
Nàng cúi đầu, không biết phải nói sao cả.
Sở Cuồng sững sờ nhìn, ngưng thở chờ nửa câu sau của nàng.
“Sở Cuồng, đêm nay ta không thể ở đây được, ta muốn đến tẩm cung của chàng.”
Nói xong, gọi Như Nguyệt đi dọn đồ.
Đột nhiên nàng bị Sở Cuồng kéo lấy: “Nàng còn chưa nói hết, mau nói đi, thật
sự cái gì?”
“Ta…… thật ra cũng không có gì cả, chẳng qua là, trong bụng ta có mang một đứa
nhỏ, một đứa nhỏ rất đáng ghét, bởi vì nó có một người cha vô cùng đáng giận!”
“……” Trong lòng Sở Cuồng nhảy lên hai tiếng bang bang, giống như lần đầu được
làm một người cha, loại cảm giác như mở cờ trong bụng.
Hắn liền ôm Thải Thải lên, xoay vòng vòng.
“Sở Cuồng, buông tay! Đáng ghét, mau buông tay!” Nói xong, lấy tay dùng sức
đẩy mặt hắn ra.
“Ha ha ha, Bánh Bao, rốt cục nàng cũng có mang rồi, trẫm rất vui!”
“Thả xuống, ra muốn nôn, nôn hết vào mặt nàng giờ!”
Hắn cẩn thận đặt nàng xuống, cẩn thận nắm lấy tay nàng: “Sau này trẫm sẽ cực
quan tâm nàng, thật sự!” Nói xong vội vàng rống lên: “Các ngươi cũng nghe thấy
rồi đấy, từ nay về sao, phải chăm sóc hoàng hậu nương nương cho cẩn thận, nếu
hoàng hậu nương nương rụng một sợi tóc, trẫm sẽ không tha thứ!” Nói xong, còn
quỳ xuống, mặt dáng lên bụng nàng: “…… Ngốc quá…… mới có hơn một tháng mà
thôi, chẳng lẽ chàng có thể nghe thấy sao.”
“Trẫm nghe được……”
“Nghe được?”
“Đúng vậy, nếu hoàng hậu không tin, thì tự mình dán vào bụng nghe thử một
chút……”
“Dù ta có cúi người xuống, cũng không với tới được!” Người ta làm sao có thể
cúi gập xuống bụng để nghe được chứ!
“Nó đang nói, phụ hoàng, rốt cục cũng đã phát hiện ra con……” Ha ha ha.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Sáng hôm sau, khi Sở Cuồng ngồi trên long ỷ, khi bàn chuyện, cuối cùng trên
triều đã đổi thành toàn bộ những gương mặt mà Sở Cuồng muốn nhìn thấy nhất.
Không còn đối lập.
Tài quyền.
Quân quyền.
Tất cả đã vững vàng nằm trong lòng bàn tay hắn.
Như vậy, thiên hạ cuối cùng cũng đã trở thành thiên hạ của Sở Cuồng hắn.
Nhìn Tiểu Đức một cái, tiểu Đức tập tức lấy ý chỉ từ trong tay áo ra. Trong đó
đúng là ý chỉ trừng phạt: “Tô gia sao trảm cả nhà, Tô thị Mai quý phi ban
thưởng treo cổ. Hòa thị sao trảm cả nhà, Hòa thị Lan quý phi ban thưởng treo
cổ. Yến vương có dính líu đến Tô thị, biếm làm thứ dân, cả nhà đày đi biên
cương, Sở vương, Tề vương, có ý đồ chờ đất nước hỗn loạn để đục nước béo cò,
thu hồi đất phong ở kinh thành, hủy bỏ thừa kế, bị xử giam cầm ở phủ đệ. Tất
cả tội thần ở Tô Châu có dính líu với Tô gia, tịch thu tài sản xong vấn trảm,
thượng cung cục Lý thượng cung cấu kết với Mai quý phi, xử phạt treo cổ, còn
lại những kẻ tham gia khác, đày đi biên cương làm nô tỳ.”
Có lẽ, tất cả đinh trong mắt đã bị nhổ bỏ sạch sẽ.
Mọi người đều vui vẻ phục tùng.
Sở Cuồng nói: “Lần này phiền các vị ái khanh hiệp trợ, mới có thể giúp trẫm
lôi kẻ ác ra công ký, trẫm cũng có phần thưởng muốn ban.”
Tiếng tung hô vạn tuế vang lên.
Lúc này đây, ở trong hậu cung cũng đồng thời tuyên chỉ.
-oOo-