Đảo Khách Thành Chủ.


Người đăng: HắcKê

Năm ngày sau, Sở Cuồng hoàn toàn không có tin tức, cho nên Thải Thải quyết
định đem chuyện hoàng thượng băng hà thông báo cho toàn thiên hạ. Trong Tử
Quang đại điện, đầy người chen nhau đứng, thật ra ai cũng đã ngầm biết, cũng
đã tin tưởng rằng hoàng thượng đã băng hà, chỉ là chờ hoàng hậu công bố cho
toàn thiên hạ, rồi thực hiện bước tiếp theo mà thôi. Thải Thải mặc chính
trang, mang theo đội nghi trượng (tương tự đội danh dự thường đi trước đoàn
tuần hành), vô cùng trang trọng bước vào đại điện. Nhìn long ỷ phía trên, nàng
có một loại cảm giác lạnh lẽo đến run rẩy, nhưng mà hôm nay, nàng nhất định
phải bước lên, và ngồi xuống trên đó.

“Tại sao hoàng hậu nương nương có thể ngồi lên long ỷ được?”

Lập tức có người phản đối, Thải Thải nhìn cha mình một cái, lại phát hiện cha
cũng đang rất căng thẳng và lo lắng.

Thải Thải ổn định lại tinh thần, nhìn về phía Như Nguyệt, Như Nguyệt bê một
cái khay lên, Thải Thải lật tấm vải vàng phủ trên mặt. Trong đó là ngọc tỷ.
Thấy ngọc tỷ như thấy hoàng thượng, Thải Thải nói: “Trước khi đi hoàng thượng
đã giao ngọc tỷ lại cho bản cung, long ỷ này, bản cung có tư cách ngồi chứ?”

Mọi người không thể bắt bẻ được nữa, Thải Thải thấy đại điện cực kỳ yên lặng,
mới tiếp tục mở miệng: “Trước đây không lâu, hoàng thượng bị bạo dân hành
thích, bất hạnh rơi xuống nước, đến nay vẫn chưa tung tích. Cho nên bản cung
quyết định, sẽ từ các con trai của các vương gia, chọn ra một quận vương, lập
làm hoàng trừ (người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), một khi xác định được
hoàng thượng đã băng hà, hoàng trừ sẽ trở thành tân hoàng thượng.”

Thấy mọi người rối loạn trong chốc lát, sau đó lại rất nhanh khôi phục sự yên
lặng, đột nhiên Sở vương nói: “Nếu là lập hoàng trừ, chúng thần đề cử con trai
Yến vương, Giai quận vương. Giai quận vương thiên tư thông minh, nếu được bồi
dưỡng tốt, sau này nhất định sẽ trở thành một nhân tài trị quốc.”

“Không sai, chúng thần cũng cảm thấy đứa trẻ này không tệ.”

“Nhưng bản cung thấy các vương tử các cũng không tồi, ví dụ như Thành quận
vương nhà Sở vương, Hanh quận vương nhà Tề vương, bản cung cho rằng, điều kiện
chẳng những là quận vương có thiên tư thông minh, ngoài ra còn có cả việc cha
của quận vương là đại thần tài giỏi, bản cung nghĩ, Sở vương, Tề vương, Yến
vương, đều có khả năng.”

Sở vương hoàn toàn không nghĩ đến hoàng hậu nương nương lại nhìn trúng con
trai mình.

Nói thật, nếu như con trai mình làm hoàng thượng, luôn tốt hơn là việc con
trai người khác làm hoàng thượng. Sở vương lén nhìn Tề vương một cái, thấy con
ngươi của hắn cũng đang đảo quanh.

Biết hắn cũng đang dao động.

Thải Thải than thở: “Bản cung thấy, mọi người nên bàn bạc kỹ hơn rồi hãy quyết
định, Giai quận vương có ưu điểm gì?”

“Nương nương, Giai quận vương là nghĩa tử của Mai quý phi nương nương nha.”

“Vậy sao? Nhưng mà Mai quý phi nương nương, nàng ta……” Đột nhiên, Thải Thải
nhìn thấy một nữ nhân đứng ở cửa điện.

Nữ nhân này mặc cung trang, đạp bước đi vào, trong lòng Thải Thải lộp bộp,
người đêm hôm đó bị giết không phải là Mai quý phi.

Vậy, kẻ bị ngự lâm quân giết là ai?

“Nhất định hoàng hậu nương nương rất kinh ngạc khi nhìn thấy thần thiếp đi,
bởi vì người cho rằng thần thiếp đã chết phải không? Nhưng tại sao hoàng hậu
nương nương không nghĩ đến, thần thiếp đã sớm ngờ được hoàng hậu sẽ hạ độc thủ
với mình, cho nên đã trốn thoát, người mà nương nương giết chẳng qua là kẻ thế
thân mang mặt nạ da người mà thôi, hoàng hậu nương nương, bây giờ trước mặt
các vị đại nhân đây, mời nương nương giải thích cho rõ ràng, tại sao lại muốn
giết thần thiếp?”

Thì ra là có kẻ mang mặt nạ thế thân, Mai quý phi quả nhiên thật gian trá.

Nhưng như vậy, cũng không khiến Thải Thải phải sợ hãi.

Nàng trấn định nói: “Ngươi còn mặt mũi hỏi bản cung vấn đề này sao, ngươi nói
xem, đến tột cùng có bao nhiêu mạng người chết trong tay ngươi, bản cung tự
mình giết ngươi, đã là nể mặt ngươi lắm rồi.”

“Hoàng hậu nương nương có thể người không biết, Giai quận vương mang danh
nghĩa của bản cung, chính là con trai của bản cung. Cho nên, bàn về huyết
thống, Giai quận vương có tư cách nhất, hoàng hậu nương nương, điểm này, người
không còn gì để nói nữa chứ?”

“Ha ha ha ha, Mai phi, ngươi cho là lần trước bản cung không giết được ngươi,
thì sẽ không động thủ giết ngươi lần nữa ư?!”

“Ngay trước mặt nhiều đại thần như vậy, ngươi dám sao?!”

“Có gì không dám, bản cung tay cầm ngọc tỷ, chứng cứ phạm tội của ngươi cũng
nằm trong tay bản cung, bản cung giết ngươi là danh chính ngôn thuận, người
đâu, áp Mai quý phi xuống!” Tiếng nói nàng vang vọng trong đại điện, đột
nhiên, đám vương gia lên tiếng: “Hoàng hậu, mong hoàng hậu đừng quá đáng, nếu
không, rất có thể chúng ta sẽ không tuân thủ mệnh lệnh của hoàng hậu nữa,
huống chi việc hoàng hậu chiếm được mệnh lệnh của hoàng thượng, còn chưa chắc
đâu!”

Thấy người Yến vương nhìn mình chằm chằm, Thải Thải hít một hơi thật sâu, nói:
“Được, bản cung sẽ ra ba câu hỏi, ngày mai, mang tất cả các quận vương nhà các
vương gia đến, bản cung muốn chọn người tài năng nhất để làm hoàng đế!”

“Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Thải Thải đứng lên, trở về tẩm cung, không khỏi có chút kinh tâm, không ngờ
Mai quý phi lại lợi dụng các này để thoát hiểm.

Thải Thải rút một tờ giấy từ trong tay áo ra, trong lòng nhất thời trở nên
ngọt ngào, là chữ của Sở Cuồng, là thư của Sở Cuồng viết cho nàng.

Bây giờ đọc lại, tựa như thấy Sở Cuồng đang ở ngay bên cạnh nàng vậy.

Có tiếng chim đập cánh truyền đến, Thải Thải sửng sốt, nhìn ra cửa sổ, con
chim bồ câu trắng kia, đã trở về rồi.

Thải Thải lao đến bắt lấy nó, rút tờ giấy buộc trên đùi nó ra.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Ngày thứ hai lên triều.

Thải Thải nói: “Các khanh thấy sao, có đồng ý với cách làm của bản cung
không?”

“Sau khi thương lượng chúng thần quyết định, trước tiên hoàng hậu hãy ra câu
đố để thử đi ạ.”

“Được vậy bản cung ra đề đây, câu hỏi của bản cung rất đơn giản, đó là ‘Sinh
nhật của thái hậu là ngày nào, sinh nhật của hoàng thượng là ngày nào, sinh
nhật của bản cung là ngày nào’.”

Trên đại điện có bốn năm vị quận vương đang đứng, ai cũng đều còn nhỏ tuổi.

Thật ra thì bọn trẻ không thể nhớ được mấy ngày ấy.

Trên đại điện có không ít kẻ sốt ruột, thật là ngu ngốc, sao cả ba ngày này
lại không thể nhớ được chứ.

Có người định nhắc, Thải Thải liền ho khan: “Nếu có người nhắc, vậy thì lập
tức trục xuất ra khỏi đại điện.”

Kết cuộc, mấy đứa trẻ lại không thể trả lời được.

Thải Thải cười một tiếng: “Vấn đề này của bản cung không khó lắm phải không,
đừng nói là bản cung gây khó dễ cho các ngươi. Hiện tại bản cung có thể tìm
được một đứa trẻ nhỏ hơn có thể trả lời được ba vấn đề này. Người đâu, dẫn Hân
công chúa đến.”

“Dạ!”

Hân Nhi bước vào Tử Quang điện, cô bé là người nhỏ tuổi nhất trong đám trẻ
con.

Thải Thải hỏi: “Hân Nhi, con kể cho mẫu hậu nghe, sinh nhật mẫu hậu, sinh nhật
phụ hoàng cong, sinh nhật thái hậu nương nương đi.”

Hân Nhi có chút sợ hãi nhìn đám người trong đại điện, sau đó nghĩ tới việc mẫu
hậu nói công chúa phải có uy nghiêm, cho nên cô bé đứng ngay ngắn, nói: “Mẫu
hậu là mùng chín tháng giêng, phụ hoàng là mười sáu tháng sáu, thái hậu là
trúng vào tiết thu hoạch, mùng tám tháng tám.” Nói xong, nhìn mọi người, “Hân
Nhi nói đúng không?”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #243