Người đăng: HắcKê
Đưa cho Thải Thải, Thải Thải cầm lấy, mở ra, tội trạng hiện lên rõ mồn một
trước mắt, trên thư có ghi, lần này vụ án tham ô ở thượng cung cục là nàng
mượn danh Mai quý phi để làm, bao gồm cả việc độc hại công chúa, cũng là vì
nàng nhất thời hồ đồ muốn giá họa cho hoàng hậu, vì muốn tranh thủ quyền lực
cho Mai quý phi mà làm vậy.
Nàng ta lại đem tất cả gánh vác lên người mình.
Mắt Thải Thải phát đau, nàng nhìn nữ nhân quỳ trước mặt, không thể nói nên
lời.
Bộ dáng xinh đẹp, đầu óc thông minh, sao lại không dùng vào việc tốt chứ?
Nếu như có thể, bây giờ nàng thật muốn đem đầu nàng ta bổ ra xem thử một chút
mới được.
Mai phi chỉ nhìn Thải Thải, bộ dáng thản nhiên không vướng bụi trần, Thải Thải
cũng không biết nàng ta thản nhiên như vậy là ai đem đến cho nàng ta đây.
Đây là cái mạng thứ hai rồi, Thải Thải tính giúp cho nàng ta.
Mai quý phi nói: “Tất cả lỗi lầm, đều là do thần thiếp, xin hoàng hậu nương
nương hãy trừng phạt mình thần thiếp thôi.”
“Bản cung làm sao biết được những điều Bích Nhi viết đều là sự thật đây?!”
“Bởi vì sự thật chính là sự thật, nếu nương nương không tin, có thể đi điều
tra.”
Mấu chốt là không thể điều tra được, nguyên nhân mà nàng phải âm thầm tìm
chứng cứ phạm tội của Mai quý phi, là vì chuyện này còn chưa đến thời điểm
vạch trần.
Bây giờ tại sao đột nhiên Mai phi đến đây, giống như là chủ động xin được vạch
trần tất cả vậy chứ?
“Mai quý phi, ngươi hồi cung trước đi, bản cung sẽ từ từ điều tra sau.”
“Không cần phải từ từ điều tra đâu ạ, thần thiếp đã viết tấu chương trăm dặm
khẩn cấp chuyển đến cho hoàng thượng, hơn nữa lúc này đã được trình lên cho
thái hậu.”
Nói xong, nàng ta đứng dậy, chịu đựng cơn đau từ đầu gối, hồi cung.
“Hoàng hậu nương nương, Mai quý phi đây là tự chui đầu vào rọ sao?” Như Nguyệt
hoàn toàn không thể hiểu nổi.
Thải Thải tức giận: “Cái gì mà tự chui đầu vào rọ, nàng ta là muốn một nô tỳ
chịu tội thay cho mình mà thôi!”
Mai quý phi một đường chậm chạp bước đi, trong lòng nàng thầm nghĩ, gia tộc
cùng nàng đã sớm đoán được lúc này hoàng thượng sẽ không động đến Tô gia, cho
nên nếu như mà nói hoàng hậu nắm được chứng cứ phạm tội để sau này định tội,
không bằng bây giờ tìm một hình nhân thế mạng để nàng ta tự nhận tội. Hừ, nàng
đã sớm nhìn ra, hoàng hậu cùng hoàng thượng đồng lòng rồi. Nàng đã ôm tín niệm
không thành công thì thành nhân để vào cung, vô luận phải đánh đổi bằng cái
gì, nàng cũng muốn tranh đoạt một lần. Mai quý phi quay đầu nhìn tấm biển
Phượng Tảo cung, nàng chỉ còn kém một bước chân để đi vào đó nữa mà thôi, nếu
như năm đó, nàng cũng có mặt trong danh sách tuyển, thì làm gì có mụ béo hôm
nay.
Sợ rằng ngay cả tư cách gặp hoàng thượng cũng không đủ nữa là.
Đừng tưởng rằng nàng ta không đoán được, bọn họ là chờ tính sổ sau.
Hiện giờ hoàng hậu không động đến nàng ta, nhất định là ý của hoàng thượng.
Ha ha, bây giờ nếu điều tra, sẽ điều tra đến nàng, đến lúc đó, hoàng thượng
giết cũng không được, mà tha cũng không xong. Cho nên, nàng ta chắc chắn hoàng
thượng sẽ không tra, vì thế mới thuận nước đẩy thuyền, đổ tất cả mọi chuyện
lên đầu Bích Nhi.
Cái này gọi là tìm đường sống trong chỗ chết.
Nếu chân diện mục không thể gạt được hoàng thượng, không thể gạt được hoàng
hậu, dù nàng không có được sự ủng hộ của thái hậu thì thế nào, nàng vẫn còn cả
gia tộc Tô thị.
Cha viết thư, trên đoạn đường này, Sở Cuồng có trở về hay không còn chưa biết
được, nếu như Sở Cuồng không về được, bọn họ sẽ ủng hộ lập tân đế.
Đến lúc đó nàng sẽ làm hoàng thái phi buông rèm chấp chính.
Ha ha ha ha ha, muốn lật đổ nàng, vọng tưởng.
Cha đã bàn bạc xong với Yến vương, nếu lần này hoàng thượng chết trên đường
đi, như vậy, nàng sẽ nhận con trai Yến vương làm con mình, đến lúc đó, nghĩ
cách lấy được ý chỉ thái hậu, đẩy tiểu nhi tử của Yến vương lên ngôi, vậy thì
những năm tháng nàng ở trong cung chịu đựng mọi việc này hết thảy đều đáng
giá.
Thải Thải đi thăm thái hậu, tự mình làm mấy món ăn. Đều là những món bà thích
nhất.
Thái hậu ném hộp đi, thức ăn vung vãi đầy đất.
“Mẫu hậu, người đừng tức giận, Thải Thải đối với người không có chút ác ý nào
cả.”
“Hoàng hậu không cần phải nói, ai gia đã nhìn rõ con người ngươi.”
“Mẫu hậu vẫn còn hoài nghi con hại công chúa sao?”
“Chuyện này đúng là ai gia đã nghi oan cho ngươi, Mai quý phi đã đưa thư thỉnh
tội, nói là những việc này đều do cung nữ của nàng làm, nhưng điều này không
quan trong, quan trọng là ngươi lại dám thông đồng với thái y viện giam lỏng
ai gia, ngươi cho rằng ai gia sẽ không nhìn ra sao?”
Không biết nếu như nói với thái hậu những mưu kế này đều là do Sở Cuồng bày ra
không biết thái hậu có phát điên lên không nữa, Thải Thải hít một hơi, khẽ
cười: “Mẫu hậu, người nghỉ ngơi cho tốt, chờ hoàng thượng trở lại thì tốt
rồi.” Thái hậu thình lình nói: “Hoàng thượng trở lại, chuyện hoàng hậu đắc tội
với ai gia sẽ được nói cho hoàng thượng biết.”
Nói đi, muốn nói sao cũng được, Thải Thải chỉ lo lắng, sau này quan hệ mẹ
chồng nàng dâu sẽ không điều hòa được mà thôi.
Nàng rất hoài niệm những tháng ngày được thái hậu sủng ái của năm đó.
“Mẫu hậu, chủ mưu của tất cả mọi chuyện tuyệt đối không phải là cung nữ kia,
mà là chủ tử của nàng Mai quý phi, Thải Thải cùng hoàng thượng đã nắm giữ rất
nhiều chứng cứ phạm tội của Mai quý phi, cho nên nàng ta mớicó thể chó cùng
rứt giậu, đẩy cung nữ của mình ra nhận tội. Chuyện chính là như vậy, người
thủy chung bị che mắt chính là mẫu hậu, Thải Thải cấm Mai phi không được tới
gặp người, cũng chính là vì sợ người tin lời nói dối của nàng. Mẫu hậu có thể
không tin thần thiếp, nhưng nên tin tưởng hoàng thượng.” Nói xong, lấy một
phong thư còn ấn ký ra: “Đây là phong thư do hoàng thượng viết được gửi về
cung sáng nay.” Thải Thải đi tới, đem thư đưa cho thái hậu.
Thái hậu mở ta, quả nhiên là chữ viết của Sở Cuồng, bà mới đọc hai hàng, sắc
mặt đã thay đổi.
“Ngươi nói, thật sự là Mai quý phi sao?”
“Mẫu hậu, người có thể không tin Thải Thải, nhưng người phải tin tưởng hoàng
thượng.”
“Vậy thì.” Thật ra thái hậu cũng không phải là người không hiểu đạo lý, bà
chính là đang giận mà thôi, bà xoa mi tâm: “Được rồi, ai gia đã hiểu, ai gia
nghe hoàng hậu, nếu tạm thời phân không rõ ai phải ai trái, vậy thì ai gia ở
đây tĩnh tâm dưỡng bệnh thôi.”
“Mẫu hậu, quả nhiên người không hổ là hoàng thái hậu trong suy nghĩ của Thải
Thải nha.”
‘Thải Thải, ai gia chỉ là tạm thời tin tưởng ngươi mà thôi, chờ hoàng thượng
trở lại ai gia nhất định chứng thực với hắn, nếu phong thư này là giả, vậy
thì, ai gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
“Dạ!”
Ra khỏi điện thái hậu, Như Nguyệt giật mình thấp giọng hỏi: “Nương nương, thư
này là ở đâu ra vậy?”
“Bản cung tự mình viết.” Nàng nhàn nhạt nói.
Nàng bắt chước bút tích của Sở Cuồng, trước cứ làm vậy thôi, chờ Sở Cuồng quay
lại mới nói rõ với hắn.
Đêm gió xuân, trên mặt đất lớp lớp cỏ xanh.
Hoàng cung cảnh đông đã tàn, trong vườn hoa đào, hoa lê, hoa hải đường, nở rộ
vào đêm.
Đột nhiên trời giáng một cơn mưa nhỏ.
Mưa liên miên không ngừng, lại to dần, biến thành lũ xuân.
Nghe nói có rất nhiều nơi bị lũ lụt rồi.
Các quan viên vội vàng tổ chức cứu nạn, hậu cung lúc này lại cực kỳ bình tĩnh,
Vạn thượng cung cùng Trình thượng cung đã được thả ra, chia ra đảm nhiệm là
tổng quản và phó tổng quản thượng cung. Thải Thải thành lập một ty giám sát,
do nữ quan bên cạnh mình phụ trách, đặc biệt kiểm tra thượng cung, cung nữ.
Mỗi người mỗi ngày đều từng bước mà làm việc.
Thải Thải đang kiểm tra sổ sách, lại nhớ đến nụ cười cuồng ngạo sang sảng của
Sở Cuồng.
Hai, không biết lúc nào thì hắn mới trở về. Trong lòng nàng nhớ hắn đến không
kìm nổi rồi.
-oOo-