Người đăng: HắcKê
Canh năm, dưới chân thị vệ tuần tra kinh thành phát ra những tiếng xào xạc,
cửa thành đồng loạt mở ra. Trước cửa có khoảng mười đại thần áo tím đang đợi.
Bọn họ không theo hoàng thượng đi thị sát mà là ở lại trong hoàng cung để xử
lý sự vụ cùng các vấn đề chính sự vụn vặt, trong tay Chu đại nhân cầm một túi
vải, bên trong có lá trà, thuốc lá, đồ chơi, đồ ăn vặt dùng hằng ngày. Một
hàng đại nhân sóng vai nhau đi, ngáp không ngừng nghỉ.
“Chu đại nhân, ngài cần gì phải lao tâm lao lực như vậy, thật ra thì bây giờ
cũng không có đại sự gì cả, không bằng ngài ở nhà ngủ cho đủ giấc đi, chờ trời
sáng hẵng trở lại.” Hộ bộ Tề đại nhân xoa mắt: “Ngài đã có mười năm không ngủ
đủ giấc rồi, lại càng không có vụ vừa mở mắt đã thấy mặt trời lên cao.” Thật
ra thì ngoài miệng nói vậy, trong lòng ông hiểu được, có bao nhiêu người hâm
mộ còn không kịp nữa là, ông làm tam thư mười năm, làm gì có cơ hội này ở
trước mặt hoàng thượng chứ.
Đầu Chu đại nhân càng lúc càng mê man, ông ngáp từng cái lại từng cái, bộ mặt
vô cảm. Hơn nữa không biết sao năm nay lại có tật lãng tai, Tề đại nhân nói
hơn nửa ngày, ông mới nghiêng lỗ tai lớn tiếng hỏi: “ Ông nói cái gì vậy?! Sao
ta lại không nghe thấy?”
“Ta nói, Chu đại nhân nên ngủ đủ giấc rồi hẵng tiến cung!”
“À, ông nói ta nên đi vệ sinh rồi hãy tiến cung ấy à!” Ông cười ha hả: “Ta nói
cho ông biết, lúc sáng mới dậy ta đã đi rồi.”
Mấy đại thần nhìn nhau, lắc lắc đầu, thầm nghĩ làm sao lão đại nhân này mới
hơn năm mươi mà đã lãng tai rồi.
Thật ra ông không hề lãng tai, nhưng mà Chu cô nương nhà ông lần trước về chơi
đã nói, bảo ông nên giả vờ bị lãng tai, bớt nói bớt can thiệp, ăn ngon ngủ no
chơi đã thì tìm đến chỗ tiểu tử Sở Vinh kia mà tản bộ. Ông thở dài, bây giờ
rốt cục cũng phát hiện được điểm tốt của Sở Vinh, sống thoải mái, là một tay
chơi giỏi, nuôi chim đấu dế có tất, ngoại trừ việc không tìm nữ nhân mà thôi.
Oáp – ngáp cả ngày, Chu đại nhân mới đi vào phòng nghị sự, ngồi xuống, lấy lá
trà bỏ vào chén, tiểu công công mang nước tuyết tan đã được đun sôi đến đổ
vào. Sau đó Chu đại nhân bắt đầu hút thuốc, hút xong, lấy ra một cái hộp sắt.
Mở ra, bên trong là kẹo đường bạc hà. Ai cha, tâm tình lập tức tốt hẳn lên,
ông dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đại nhân đại nhân, sáng nay người của thái y viện chẩn bệnh cho thái hậu
nương nương, nói thái hậu bị trúng gió, bệnh đau đầu lại tái phát, có phải là
chúng ta nên đi thỉnh an, thăm một cái xem không?” Chu đại nhân vẫn nhắm mắt
như cũ, ngáy khò khò…… ông một chút cũng không nghe thấy người khác nói gì
hết.
“Đại nhân?……”
“Xuỵt xuỵt, đừng kêu, tai ngài ấy bị lãng, không nghe thấy đâu.”
“Ta nghe người thái y viện nói, không cho phép mọi người đi gặp thái hậu, nói
là do thái hậu không được ra gió.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Quý phi nương nương, có phải là thái hậu bị giam lỏng rồi không?” Nô tỳ thiếp
thân Bích Nhi của nàng trong lòng bất ổn.
“Bản cung hoàn toàn không nghĩ đến hoàng hậu thậm chí ngay cả người của thái y
viện cũng mua, hơn nữa người của chúng ta căn bản không nghe thấy nửa tiếng
phong thanh. Bích Nhi, ngươi nói xem, đến tột cùng là hoàng hậu muốn làm gì
đây?” Trong lòng nàng thật khẩn trương, thám tử nói hoàng hậu cả đêm đi thẩm
vấn Lý thượng cung, không biết miệng Lý thượng cung có kín kẽ không, ngộ nhỡ
nàng ta khai ra tất cả, hơn nữa hoàng hậu lấy được chứng cứ gì thì……
“Nương nương, hoàng hậu nương nương muốn gây bất lợi cho nương nương sao?”
Bích Nhi đã vì Mai quý phi mà làm không ít chuyện, bây giờ, thật sự cảm thấy
rất sợ hãi.
“Bích Nhi, ngươi sợ sao?” Mai quý phi gỡ gương mặt dịu dàng xuống, treo lên
một gương mặt lãnh khốc vô tình nhìn Bích Nhi. Bích Nhi sợ hãi lùi về sau một
bước.
“Bích Nhi, ngươi đi theo bản cung bốn năm, cũng nhận được không ít thứ tốt.”
Nàng nâng cằm lên: “Hiện tại, là thời điểm ngươi nên báo đáp cho bản cung
rồi.”
“Nương nương, Bích Nhi nguyện ý báo đáp nương nương…… Chẳng qua là, Bích Nhi
chỉ là một nô tỳ……” Nàng tựa hồ cảm giác được mình đã gặp phải hiểm cảnh.
Nhìn Mai quý phi trước mặt, phát giác bộ dạng lúc này của nàng, giống như sắp
nuốt người ta vậy.
“Nương nương……”
“Bích Nhi, mấy năm nay ngươi ăn không biết bao nhiêu hối lộ từ thượng cung
cục, không cần bản nương nương nhắc nhở ngươi chứ?”
“Nương nương, những số bạc đó, đều là nương nương thưởng cho nô tỳ mà!”
“Thưởng, thì không phải hối lộ sao, hừ, Bích Nhi, ngươi vào cung mấy năm thôi,
cha mẹ huynh tẩu ngươi, đã có nhà cửa, đất đai ở Giang Tô, nghiễm nhiên là phú
hộ trong mắt mọi người, ngươi cho rằng bản cung không biết sao, không phải
ngươi định nói với bản cung, những thứ đó là đều là bản cung thưởng cho ngươi
đấy nhé, sợ rằng, tự ngươi lén thu cũng không ít đâu, còn có cả việc trộm đồ
trang sức của bản cung đi cầm cố nữa, đúng không?”
Đúng, đúng hết, sự thật là nàng đã làm vậy, nhưng mà, nàng còn tưởng nương
nương không biết, không nghĩ đến từng khoản đều bị nương nương biết rõ ràng
như vậy.
“Bản cung nể tình ngươi vẫn trung thành mà làm việc cho bản cung, cho nên chưa
bao giờ lật tẩy ngươi, nhưng mà hiện tại, thời điểm ngươi báo đáp ta nên đến
rồi!”
Buổi sáng ngày hôm sau, tẩm cung Mai quý phi xảy ra thảm án, cung nữ thiếp
thân của Mai quý phi Bích Nhi, treo cổ tự vẫn trong phòng mình, hơn nữa lại
còn để lại một phong di thư.
Trên di thư kể những tội trạng mà mấy năm qua nàng đã mắc phải, bao bồm cả
việc mượn danh nghĩa Mai quý phi, thu nhận hối lộ, chỉ điểm người của thượng
cung cục cất giấu phong bao, còn có vì muốn hộ chủ, mà độc hại công chúa. Mai
quý phi mặc một thân quần áo trắng, sáng sớm đến trước Phượng Tảo cung, quỳ
xuống.
“Hoàng hậu nương nương, Mai quý phi bỗng nhiên quỳ gối thỉnh tội trước cửa ạ.”
Như Tâm nói với Thải Thải đang phân công công việc.
Tại sao nàng ta lại đột nhiên tới thỉnh tội?
Thải Thải không hiểu.
Nàng đã hứa với Sở Cuồng tạm thời vô luận như thế nào cũng sẽ không động đến
dù chỉ là một ngón tay của nàng ta, nàng ta sao lại vội vàng đến đây?
Thải Thải không thèm để ý, mệnh lệnh: “Mặc kệ đi, thích quỳ thì cho quỳ.”
Ai ngờ Mai quý phi thật cũng đủ nghị lực, quỳ đến mấy canh giờ, đến gần tối,
Thải Thải dẫn người đi ra ngoài, tròng mắt nhìn nữ nhân cao quý quỳ trên mặt
đất.
“Mai quý phi, cuối cùng là ngươi muốn thế nào?”
“Không biết hoàng hậu nương nương có nghe thấy tin, cung nữ Bích Nhi trong
cung thần thiếp treo cổ tự vẫn.”
Nàng không nghe thấy, nhìn về phía Như Tâm, Như Tâm nói: “Cái này là do phủ
nội vụ không báo lên ạ, bình thường khi cung nữ tự sát, phủ nội vụ sẽ coi việc
này là điềm xấu, cho nên hậu cung cũng không có động tĩnh gì cả.” Thải Thải
hỏi: “Tại sao Bích Nhi muốn tự vẫn?”
Mai quý phi nói: “Đều là do thần thiếp không biết cách dạy dỗ nô tỳ, thần
thiếp không biết Bích Nhi lại dám làm nhiều chuyện ở sau lưng thần thiếp như
vậy.” Nàng ta lấy di thư của Bích Nhi ra, dâng lên.
-oOo-