Không Cần Thái Hậu Quan Tâm.


Người đăng: HắcKê

Dù sao ấn tượng về mẹ kế trong lòng người khác, luôn luôn ngoan độc, nhẫn tâm,
hung thần sát ác, ích kỷ chỉ biết có mình, luôn dồn con của người khác đến chỗ
chết. Không ngờ đến hôm nay Thải Thải sẽ bị thái hậu phủ đầu, bà nghe tin Hân
Nhi té xỉu, vội vàng chạy đến, thấy Hân Nhi nằm trên giường vô cùng đáng
thương, sắc mặt lại đỏ bừng khác thường, trán nóng hổi, không ngừng nôn mửa,
thân thể nằm trong lòng Thải Thải yếu ớt vô lực.

Cô bé khóc không ra hơi, hơi thở lại mong manh. Thái y dùng một mảnh khăn tay
vàng phủ lên tay bé, một lát sau mới nói: “Mạch tượng công chúa hỗn loạn, hình
như dạ dày bị tương, lại giống như là gan lách có vấn đề, hiện thời gan công
chúa giống như đang bị lửa đốt nóng vậy.” Liên tiếp mấy câu mơ hồ, Thải Thải
tức giận mắng: “Cái gì mà hình như, cái bản cung cần là đáp án chính xác!”
Nàng ghét nhất là tâm lý tự bảo vệ của đám thái y, chuyện gì cũng mơ mơ hồ hồ,
Thải Thải trực diện hỏi một câu: “Bản cung hỏi ngươi, đến tột cùng là công
chúa bị bệnh gì?”

“Giống như là ăn thức ăn không sạch nên dẫn đến trúng độc.”

“Trúng độc?” Thải Thải giật mình nhảy dựng nên, tại sao công chúa lại bị trúng
độc, hậu cung xác thực có không ít tiết mục hạ độc diễn ra, nhưng chẳng lẽ lần
này lại dùng trên người một đứa bé ư? Nàng thật không thể hiểu nổi.

Thái hậu nghiêm mặt quát: “Trúng độc, hoàng hậu, ngươi có thể giải thích cho
ai gia nghe một chút, vì sao công chúa lại bị trúng độc không?”

“Mẫu hậu……” Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của thái hậu, ánh mắt nàng dời ra sau
lưng bà, nhìn thấy Mai quý phi cùng Lan quý phi đang dùng ánh mắt u oán như
thể nàng đang hại hài nhi nhà các nàng ta vậy, thình thịch, trong lòng nàng
nhảy loạn, mơ hồ nhìn ra được dấu vết. Xem ra, lại có một cái con gà bẻo mép,
đổ canh ** cho thái hậu rồi.

“Mẫu hậu, thần tức cũng mới vừa đến đây, đang hỏi thăm thái y về tình huống
của công chúa. Nếu như mẫu hậu muốn biết điều gì, xin hãy chờ một lát.”

“Hoàng hậu, lúc trước ai gia tín nhiệm ngươi đến cỡ nào, không nghĩ đến ngươi
lại cứ lần lượt làm ai gia thất vọng, hôm nay ngươi đã cho công chúa ăn gì?”

Bà kéo phượng bào ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, chân mày dựng lên: “Thức
ăn có thể cứu người, cũng có thể khiến người ta vui vẻ, nhưng ai gia biết thức
ăn còn có một tác dụng khác, đó là hại người! Thường ngày trong hậu cung hay
có chuyện hại người, giống như lần trước Thục phi hãm hại hoàng hậu, chuyện
này đã có hoàng thượng nghiêm trị, nhưng chẳng lẽ, hoàng hậu ngươi cho rằng
không có hoàng thượng ở trong cung, ngươi liền có thể không chút e dè, lợi
dụng cách giống như vậy để hại công chúa sao?”

“Thần tức chưa làm bất cứ chuyện gì bất lợi đối với công chúa, mẫu hậu, tại
sao người phải nghi con?” Thật ra trong nội tâm nàng hiểu được rõ ràng, nàng
nghiêng mắt nhìn Mai quý phi một cái, trong mắt Tô Khả Khanh lại tràn đầy khó
tin: “Hoàng hậu nương nương, người không nên cãi chày cãi cối, bởi vì thái hậu
đều biết tất cả rồi.” Nô tỳ từ sau lưng Mai quý phi xách theo một hộp đựng đồ
ăn, trong đó có một cái đĩa đi ra, trên đĩa có một miếng bánh trung thu Vân
Thối: “Bánh trung thu này chính là chứng cớ. Trước đây không lâu, hoàng hậu
nương nương lấy cớ nô tỳ không chăm lo chu đáo cho tẩm cung công chúa, bỏ cũ
thay mới đám nô tỳ ở đây, trong lòng thái hậu nương nương liền bắt đầu lo
lắng, có phải hoàng hậu vẫn còn ghi hận trong lòng với Thục phi nương nương
hay không, cho nên mới bắt đầu muốn trả thù con gái nàng. Không ngờ, hôm nay
quả nhiên tỷ đã làm vậy.”

“Các ngươi nói trong lòng bản cung vẫn còn ghi hận với Thục phi, có chứng cớ
gì, còn bánh trung thu Vân Thối này nữa, có vấn đề gì chứ?”

“Hừ! Để ai gia nói cho hoàng hậu, bánh trung thu này, có độc, một loại độc hết
sức chậm **.” Nói xong, thái hậu đứng lên, rút một cây ngân châm đâm vào bánh
trung thu, ngân châm lập tức biến thành màu đen: “Có lẽ ngươi sẽ cãi lại, cho
rằng có người gài vào để hãm hại ngươi, nhưng hoàng hậu, da bánh trung thu căn
bản không có độc, độc là ở trong nhân bánh, da bánh cứng lại không hề bị xây
xát, hoàng hậu, bánh trung thu này là do người tự làm sao?”

Thải Thải thấy được, da bánh trung thu cứng chính là đặc sản Vân Nam, nàng gật
đầu: “Là con làm.”

“Nói vậy, lúc bánh trung thu này làm xong, thì đã chứa kịch độc, như vậy hoàng
hậu có thể nói cho ai gia, trừ ngươi, còn ai biết làm mấy chuyện như vậy?
Chẳng lẽ lại có kẻ có bản lãnh lấy nhân bánh trung thu ra rồi bỏ độc vào, lại
đem da bánh bọc nhân lại mà không hề sứt mẻ chút nào sao?”

Xem ra lần này nàng đã phí tâm rồi, thái hậu đã hoàn toàn nhận định nàng làm
hại Hân Nhi, mà Thải Thải nhất thời cũng không rõ lắm về chiếc bánh trung thu
Vân Thối kia, tại sao lại có độc, nhưng mà, lần này nàng quyết định không để
chỉ vì người ta vô căn cứ nói đôi ba câu, đã chịu thỏa hiệp, Sở Cuồng giờ
không có mặt ở hoàng cung…… Đây là chuyện đáng sợ nhất, bởi vì ô dù chống lưng
cho nàng không có ở đây, nhưng nếu bởi vì chuyện này mà nàng suy sụp, như vậy
thì nàng đã không xứng để làm hoàng hậu rồi.

Thải Thải lại hoàn toàn không để ý đến thái hậu, quay đầu nhìn Hân Nhi trong
màn: “Thái y, khanh có cách gì loại bỏ độc trong người công chúa không?”

Lần này, thật sự đã chọc giận nàng rồi, thật ra nàng cũng không phải là loại
người hay tức giận, nhưng một khi giới hạn cuối cùng của con người bị đạp phá,
nàng sẽ nổi điên, sẽ cực kỳ tức giận, chuyện đấu đá giữa người lớn với nhau,
tại sao lại kéo một đứa trẻ liên lụy vào, con bé là công chúa, là con gái Sở
Cuồng, không phải là lợi thế để kẻ khác lợi dụng để tranh quyền đoạt lợi!

Thái y hết nhìn thái hậu lại nhìn đám hậu phi hung hăng, sau đó lại nhìn hoàng
hậu vững vàng như núi Thái, hắn là đồ đệ Vương thái y, được rồi, thái y quyết
định nghe theo hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, công chúa trúng độc, cũng
không phải là một loại độc chậm **, mà là một loại kịch độc có thể phát tác
trong nháy mắt, loại độc này, vốn được gọi là chí độc, được luyện thành từ
nước bọt tiết ra của một loại chim, ăn vào sẽ bất tỉnh, nếu như ăn quá nhiều,
toàn thân sẽ cứng ngắc mà chết.”

“Bản cung lệnh cho ngươi phải giải độc cho công chúa ngay tức khắc.”

Đầu thái hậu choáng váng, bà nhìn dáng vẻ mệnh lệnh của Thải Thải đối với thái
y, một chữ cũng không nói được, Mai quý phi lên tiếng: “Thái hậu, nếu như
hoàng hậu cùng thái y một phe, há chẳng phải là công chúa sẽ khó mà giữ được
mạng sao?”

Thái hậu vừa định lên tiếng.

Ai ngờ Thải Thải lại lạnh lùng mắng: “Mai quý phi lớn mật, nếu chỉ vì sự đa
tâm của ngươi, mà làm trễ nãi chuyện giải độc cho công chúa, phải chịu tội gì
đây? Ngươi cho rằng chỉ bằng vào việc ngươi là quý phi của hoàng thượng, là có
thể bù lại tính mệnh cho công chúa sao? Trên người công chúa là long mạch của
Đại Sở, ngươi có tài đức gì chứ!” Nàng thật hung dữ, bởi vì nàng đang cực kỳ
tức giận, “Gần đây trong hậu cung xảy ra nhiều chuyện, đừng tưởng rằng bản
cung không biết, bản cung nhất định phải tính sổ sau!”

“Ngươi còn định tìm ai để tính sổ đây?!” Thái hậu tức giận đến ho khan.

“Mẫu hậu, thần thiếp chính là đương kim hoàng hậu, chuyện hậu cung, trong lòng
thần thiếp đều hiểu rõ.”

“Ngươi! Ngươi!” Thái hậu giận không nhẹ, nàng thật lớn mật, ý của nàng giống
như là, ‘Ta là hoàng hậu, bà là thái hậu, chuyện hậu cung không cần thái hậu
quan tâm đến’ vậy.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #234