Người đăng: HắcKê
Nhưng mà bây giờ, mũi nhọn lại một lần nữa chỉ về Lý thượng cung, tâm tình Mai
phi có thể nói là cực kỳ kém.
“Nương nương…… người đừng nên quá lo lắng.”
“Lan quý phi nương nương giá lâm.”
Mai phi nghe thấy thế, liền lên tinh thần, ngồi ngay ngắn lại, ra lệnh: “Ngươi
đi chuẩn bị bánh ngọt đi.”
“Dạ……”
Lan quý phi đi vào rồi, liền ngồi xuống bên cạnh nàng, nghiêng đầu nhìn về
gương mặt cao ngạo của nàng: “Làm thế nào mà Mai tỷ tỷ luôn dịu dàng, lại cũng
có vẻ mặt cao ngạo này nhỉ?”
“Ta làm sao có thể cao ngạo vượt qua Lan muội muội được?”
“Đúng vậy, chỉ là, dù có cao ngạo thì sao chứ? Hoàng cung này, cũng sẽ không
vì sự cao ngạo của ta và tỷ mà thay đổi gì cho chúng ta, chẳng lẽ tỷ không
nhìn ra, trái tim hoàng thượng, đã bị hoàng hậu nắm đến sít sao sao, hoàng hậu
nương nương tâm cơ sâu nặng, cũng tuyệt không cúi đầu với chúng ta. Nếu như
không phải vậy, ai có thể giải thích, đến tột cùng là nàng ta đã dùng ma chú
gì mà khiến hoàng thượng vì nàng ta mà thần hồn điên đảo, ta xem, không bằng
tỷ tỷ học ta, an phận thủ thường sống qua ngày đi thôi.”
“Lan muội muội an phận thủ thường? Ta đoán, Lan muội muội cũng tốn không ít
tâm tư vào thượng cung cục đúng không?”
“Không sai, tỷ biết đưa Lý thượng cung lên làm tổng quản thượng cung cục,
chẳng lẽ ta lại không biết an bài người đến thượng cung cục, trở thành tay
chân cho mình sao? Có ai lại đi ngu xuẩn hơn kẻ khác chứ?”
“Hừ, đáng tiếc chúng ta đều uổng phí tâm cơ của mình rồi, hoàng hậu nương
nương một gậy đánh thẳng vào thượng cung cục, ta muội có sốt ruột cũng vô
dụng.”
“Cho nên, hôm nay muội đến đây là để bàn bạc với tỷ, hai chúng ta, có thể trở
lại là tỷ muội tốt của nhau, tỷ thấy thế nào?”
“Chúng ta chẳng phải luôn là tỷ muội tốt của nhau sao? Sao tỷ không nhớ rõ
chúng ta đã từng có gì không vui à?”
Hai người cười một tiếng: “Đúng vậy, chỉ cần hai chúng ta là tỷ muội tốt,
hoàng hậu nương nương có giảo hoạt hơn nữa, thì vĩnh viễn cũng sẽ có nhược
điểm, Cảnh quý phi kia, chẳng qua cũng là một kẻ hầu bên cạnh hoàng hậu, bây
giờ có cơ hội đổi đời, không biết là bạn hay là địch đây.” Lan phi nói thầm.
“Vô luận nàng ta là bạn hay là địch, cũng không quan trọng!” Mai phi nói:
“Chúng ta nhất định phải giữ được thượng cung cục. Đây mới là việc cấp bách.”
Hai người liếc nhau một cái, Lan phi nói: “Đã có người giúp chúng ta một kế
sách, ít nhất, lần này những ngày của hoàng hậu sẽ không trôi qua một cách quá
dễ dàng.”
“Ồ?” Mai phi rất ít thấy Lan phi cũng có thời điểm giả vờ thần bí như vậy.
Lan quý phi nói: “Tỷ yên tâm đi, chuyện này, cho dù hoàng thượng có sủng ái
nàng ta cũng sẽ không giúp ích được gì cả.”
Bão tuyết tung bay, tất cả mọi nhà đều vội vàng cho lễ mừng năm mới, người lớn
trong kinh thành chuẩn bị hoàng thượng quà, phong bao dâng lên hoàng thượng.
Sáng sớm ngày thứ hai, nhất định phải đến hoàng cung, đi chầu mừng tạ lễ, Chu
đại nhân đã trải qua ba bốn mùa xuân thê lương, năm nay, Thải Thải tỉnh lại,
hoàng thượng đối với Chu gia ân sủng có thêm, ông định khẩn cầu hoàng thượng
khai ân, cho Chu gia trên dưới được đoàn tụ. Buổi sáng mặc xong cẩm bào mà phu
nhân mới chuẩn bị, ông ngồi lên kiêu, nhân lúc trời còn chưa sáng, liền đi về
phía hoàng cung.
Thời gian lên triều rất lâu, cho dù đang ở trong điện thì mọi người ai cũng
cảm thấy rất lạnh, gió thổi bông tuyết rơi xuống cửa sổ và thềm cửa, trong
hoàng cung tụ tập mấy ngàn quan viên, mọi người đứng yên lặng, giống như nơi
này căn bản không có người nào, yên lặng như tờ. Sau khi tờ tấu vui mừng năm
mới đọc xong, Sở Cuồng mới mặc long bào màu đen, áo choàng lông chồn màu đen,
ngồi xuống.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Thần tử bắt đầu lễ bái, ba bái
chín lạy xong, Chu đại nhân chờ mấy quan viên đứng trên điện tạ ân và mang quà
mình chuẩn bị, dâng tặng cho hoàng thượng.
Tất cả đều rất ngay ngắn trật tự.
Chờ Sở Cuồng lên tiếng bảo mọi nghỉ ngơi xong, đã bước vào năm mới.
Không ít người vây quanh Chu đại nhân nói tiếng chúc mừng năm mới: “Đại nhân,
chúc ngài năm mới vui vẻ!”
“Đúng vậy, năm nay Chu đại nhân nhất định sẽ vui vẻ hơn năm ngoái nhiều.”
Chu đại nhân cười đến không khép miệng lại được, về đến nhà, ông lại nhận được
không ít quà tặng quan viên đưa đến.
“Lão gia nhiều quà như vậy, làm sao giờ đây?”
“Trước bỏ vào phòng kho đi, ngươi căn cứ và quà tặng lớn nhỏ, đáp lễ lại. À,
mấy ông bạn của ta, nhất định phải chọn mấy mốn tốt vào.”
“Vâng ạ.” Quản gia cung kính nói.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Trong hoàng cung, năm mới sẽ có rất nhiều đèn lồng đỏ được treo lên, thượng
cung cục không có ai trông nom, mọi việc to nhỏ, đều do Thải Thải thống nhất
điều hòa, nữ quan chia nhau thay vào các chức vị, phụ trách giám sát, nói cách
khác, căn bản không cần đến chức bị tổng quản thượng cung, mà vẫn có thể nhanh
chóng sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.
Phụ trách làm đồ mới, phụ trách làm đồ ăn, phụ trách quét dọn, phụ trách mua
thêm đồ bày biện……
Mỗi ngày vào các khoảng thời gian khác nhau, nữ quan chuyên phụ trách mọi việc
hồi sẽ giám sát các chuyện một cách chi tiết, buổi tối, nữ quan sẽ trở về hồi
báo, nàng chỉ đơn giản là phụ trách, mấy chuyện giống nhau, chỉ cần làm như
vậy là được rồi.
Đâu vào đấy, so với thượng cung cục thì thời gian quản lý lại nhanh hơn đến
nửa tháng.
Tất cả đều đi vào quỹ đạo.
“Hân Nhi, con mặc bộ đồ này thật đẹp.” Sáng nay, công chúa được nhũ mẫu dẫn
đến thỉnh an, Thảo Thải liền phát phong bao cho bé.
“Mẫ hậu, Hân Nhi rất thích bộ đồ này!” Cô bé nghịch ngợm quay một vòng: “So
với bộ đồ mấy năm mới lần trước mà Hân Nhi mặc còn đẹp hơn nhiều……”
Đó là đương nhiên, kiểu chính do Thải Thải tự mình vẽ, ngay cả mấy bông hoa
trên đầu cô bé, cũng đều là nàng tự mình chỉ người chế thành, tiểu công chúa
như hoa như ngọc, Thải Thải ôm mặt cô bé, “Hân Nhi, mẫu hậu cho con thêm một
cái khóa bạc.” Nàng mở hộp ra, lấy khóa đeo vào cổ cô bé. Nhũ mẫu của Hân Nhi
cười nói: “Hoàng hậu nương nương, nô tỳ dẫn công chúa về trước ạ.”
Nhìn bà nhũ mẫu này, giống như có chút cố kỵ với nàng vậy.
Chỉ là các quý phi kia, tần phi kia sắp đến thỉnh an nàng, vì vậy nàng liền
bảo người dẫn Hân Nhi đi.
“Như Tâm, nhũ mẫu này trước kia là người của ai?”
“Đây là người hầu của Thục phi nương nương, trước khi Thục phi nương nương rời
hoàng cung, đã khẩn cầu hoàng thượng, cho bà ta ở lại cạnh công chúa.”
“Hình như bà ấy cũng không thích bản cung đối xử tốt với Hân Nhi thì phải.”
“Bà ta có tư cách gì chứ!” Như Nguyệt nói: “Đại công chúa sống trong cung nhận
hết mọi sủng ái của hoàng thượng, bà ta đi theo nên lây dính không biết bao
nhiêu là hào quang, hoàng thượng ban thưởng đại công chúa châu báu trang sức
đếm không hết, công chúa không thể nhớ được, em xem, nên cho một vài nữ quan
đến với công chúa có vẻ tốt hơn, để có thể giúp công chúa trông nom, mặc dù
công chúa không để ý những thứ đó, nhưng là cũng không thể coi tiền như rác
được.”
-oOo-