Lợi Ích Cho Kẻ Nào?


Người đăng: HắcKê

Hắn lấy tay che, máu mũi liền theo kẽ tay chảy xuống.

Trời ạ, hắn thế nhưng lại chảy máu mũi. Thải Thải vội vàng dùng khăn tay lau
đi: “Chàng làm sao vậy?”

“Không sao, nàng đi đi.”

“Sao lại bảo thiếp đi?” Nàng nũng nịu: “Thiếp nói thích chàng, có gì sai chứ!”

“……” Sở Cuồng dùng khăn tay lau mũi, hàm hàm hồ hồ gọi tiểu Đức: “Tiểu Đức, đi
lấy chút thuốc hạ sốt cho trẫm, nhanh chân lên chút!”

“Sao tự sưng lại phát hỏa thế này chứ.” Thải Thải lau giúp hắn, Sở Cuồng tựa
vào trên bàn, Thải Thải phát hiện, thân mình hắn rất cao lớn, ngồi không thôi
cũng đã cao hơn nàng rồi. “Sở Cuồng, chàng này, ** hỏa quá tuôn trào rồi!”

“Bánh Bao, nàng hàm súc một chút nữa mới đáng yêu được.” Hắn lầm bầm.

“Hừ, không hàm súc thì không đáng yêu sao?” Nàng kìm nén bức bội xoay người
muốn rời đi, Sở Cuồng níu lại, “Nàng định đi thật ư?”

Hai người đang nói chuyện, tiểu Đức tử bẩm báo: “Dung Hân công chúa đến tham
kiếm hoàng thượng ạ.” Thải Thải cười một tiếng, không ngờ tiểu Hân Nhi thật lễ
phép như vậy, mỗi ngày đều đúng giờ đến ngự thư phòng. Sở Cuồng lau khô lỗ
mũi, cau mày, thúc giục tiểu Đức: “Nhanh lên một chút!” Thải Thải sửng sốt,
không hiểu Sở Cuồng đang định làm cái gì, tiểu Đức lại hiểu được, lập tức mang
theo thái giám cung nữ đem tất cả tấu chương, sách quý, ngọc tỷ giấu đi, Sở
Cuồng cúi đầu nhìn mấy chậu hoa cỏ trên mặt đất: “Nhanh lên một chút, còn mấy
chậu hoa nữa kìa!”

“Dạ dạ!” Tiểu Đức lập tức chổng mông lên đi dọn, chờ đến lúc Dung Hân được nhũ
mẫu dẫn đi vào, thỉnh an Sở Cuồng, Thải Thải, ngây ngô nói: “Hân Nhi bái kiến
phụ hoàng, mẫu hậu.” Nói xong, đứng lên, ưỡn bụng nâng cằm, cặp mắt bắt đầu
liếc quanh phòng, Sở Cuồng giống như lâm đại địch, giang hai cánh tay ra: “Đến
đây phụ hoàng ôm cái.”

Hân Nhi đi tới, ánh mắt tập trung trên cái chặn giấy, còn có cả ngọc quy chưa
kịp giấu đi. Cô bé nhảy lên ghế, bàn tay bé ngỏ kéo lấy ngọc quy. Bắt đầu
chơi. Ước chừng, chơi cả mấy canh giờ, lật tung ngự thư phòng từ trong ra
ngoài, chơi đến ngổn ngang, chơi đến mệt mỏi, nhũ mẫu mới dẫn cô bé đi ngủ.

Sở Cuồng đã âm thầm mang tấu chương đến Phượng Tảo cung, ra lệnh cho tiểu Đức
ở đây trong coi công chúa. Hắn kéo Thải Thải chạy trối chét, “Thiếp còn chưa
đến thăm tẩm cung của Hân Nhi đâu, Hân Nhi là trẻ con, mà trẻ con thì đường
nhiên vốn sẽ hay tò mò, chuẩn bị nhiều đồ chơi ở tẩm cung con bé, nó sẽ không
đến tìm chàng nữa.” “Không phải như vậy, đồ chơi của con bé rất nhiều, nhưng
hình như con bé lại thích ngự thư phòng của trẫm hơn thì phải.” Thải Thải đùa
cợt, “Đấy là do năm đó Thục phi một lòng muốn sinh thái tủ, tương lai lên làm
hoàng đế, không nghĩ đến, lại sinh ra một công chúa, nhưng chắc con bé biết mẹ
mình muốn mình làm thái tử, cho nên mới thích ngự thư phòng như vậy.”

Còn tưởng rằng Bánh Bao sẽ tức giận chứ, Sở Cuồng lặng lẽ nhìn, không nghĩ đến
Bánh Bao cười khanh khách, “Có lẽ là do mấy năm nàng ngủ, trẫm nhàm chán quá
nên mới cưng chiều con bé, khiến nó hư đến vậy.” Thải Thải dĩ nhiên là hiểu
được, nàng cũng rất thích Hân Nhi, “Thiếp đang suy nghĩ, con gái của chàng
chưa hẳn đã hạnh phúc.”

“Nghĩa là sao?”

Giả ngu sao? Vậy nàng sẽ nhắc nhở hắn một chút: “Cũng là công chúa, tỷ tỷ muội
muội của chàng thật đáng thương.”

“…….” Thải Thải cố ý nói: “Sau này thiếp làm mẫu hậu, nhất định sẽ tìm Hung Nô
man di vương tử, để làm phò mã.”

“……” Sở Cuồng không còn lời nào để nói, hắn đã biết được công phu mồm mép của
Thải Thải rồi.

Nhưng da mặt hắn vẫn rất dày: “Con gái trẫm thì trẫm cưng, hoàng hậu trẫm thì
trẫm chiều, sau này nàng sinh hco trẫm mười công chúa mười hoàng tử, trẫm nhất
định sẽ rất yêu thương chúng.” Lại đột nhiên nhớ đến thảm trạng hoàng tử tranh
đoạt ngôi vị, hắn thầm nghĩ con của hắn, cũng không phải là thứ ngồi không,
cho nên cũng không cần thiết phải sinh nhiều như vậy, liền nói lại: “Hoàng tử
sinh ba, một thừa kế ngôi vị hoàng đế của trẫm, hai, coi như là trấn quốc
vương gia đi, chỉ là mười công chúa thì nhất định phải có rồi.” Thải Thải mím
môi, nói thầm: “Không bằng sinh mười một công chúa, đến lúc dó, xếp hàng với
đại công chúa, thành mười hai người, giống như một năm có mười hai tháng, thật
sung túc nha.”

“Cũng được, trẫm thấy không tồi.”

Hừ, đối với nam nhân mà nói, dĩ nhiên là không tồi, bọn họ không phải mang
thai, không phải trải qua nỗi khổ sinh đẻ, chỉ phụ trách gieo giống mà thôi,
thế mà vẫn còn bày đặt mặt dày chiếm lấy tất cả công lao, không sinh được con
trai lại đổ lỗi lầm cho nữ nhân. Sở Cuồng không muốn quá nhiều hoàng tử, Thải
Thải biết hắn là vì chuyện xảy ra trong quá khứ làm cho sợ hãi, liền khéo léo
áp người gần lại: “Thiếp sinh ba hoàng tử, không, cho dù thiếp sinh cho chàng
rất nhiều hoàng tử, cũng không sao cả, thiếp sẽ dạy dỗ con thật tốt, để các
con có thể làm huynh đệ tốt của nhau.”

Đây là một giấc mơ thật đẹp, nhưng giấc mộng này được nói ra từ miệng Bánh
Bao, lại khiến Sở Cuồng càng thêm thỏa mãn.

Buổi tối, nghe nói hoàng cung lại có quỷ náo loạn, lần này không biết có phải
là con quỷ lần trước hay không, con quỷ này trong miệng cứ kêu: “Lý thượng
cung, trả mạng lại cho ta…… Lý thượng cung……” Nghe đồn, nữ quỷ này, so với lần
trước rõ ràng hơn, mắt mũi miệng, cả mặt đều nhìn thấy rõ ràng, bị rất nhiêu
cung nữ thị vệ nhìn thấy được.

“Đó…… đó chính là cung nữ đã chết, lần trước không thể nhìn thấy rõ mặt mũi,
nhưng lần này, lại rất rõ ràng.”

“Nghe nói con quỷ lần trước là người giả trang thành, nương nương đi điều tra,
người liền trốn đi, nhưng lần này chính là trẫm, trẫm đã tận mắt nhìn thấy, bộ
dàng của nàng, mặt trắng phờ phạc……”

“Đáng sợ quá, đừng nói nữa.”

Con quỷ này cứ như vậy xuất hiện đến mấy ngày liên tiếp.

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Quý phi nương nương, không xong rồi!” Nô tỳ thiếp thâ của nàng vội vã chạy
về, khom người hổn hển nói: “Nương nương……”

‘Xoảng’ một tiếng, Mai phi lật đổ lư hương. Nàng giận đến sắc mặt tím đen,
ngồi trên ghế hồi lâu mới nói: “Bản cung tuyệt không tin, cái gì gọi là có
quỷ!”

“Nương nương, tất cả mọi người đều thấy được, bộ dáng của nàng ta……”

“Bộ dáng, hừ, lừa gạt người khác, lại tưởng lừa được bản cung sao?” Mai quý
phi tốn nhiều tâm tư như vậy, chính là muốn chỉa mũi nhọn về hai tâm phúc Liêu
thượng cung để lại, khiến Vạn thượng cung cùng Trình thượng cung trở thành
hung thủ giết người. Chỉ cần mánh khóe của hoàng hậu bị bại lộ, nàng sẽ không
có lý do gì để đối phó với Lý thượng cung, đến lúc đó, thượng cung cục sẽ
không bị thay người.

Nàng cùng gia tộc đã tốn nhiều công sức như vậy cho thượng cung cục, mới đem
Lý thượng cung vững vàng đặt lên vị trí kia, sao có thể chỉ vì ả béo kia tỉnh
lại, mà đổ xuống sông xuống bể hết được?

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #230