Người đăng: HắcKê
Hắn là phu quân thật sự của nàng, những chuyện hắn làm, chính là sự bảo vệ của
hắn đối với thê tử mà thôi.
Không, Sở Cuồng chính là Sở Cuồng.
Nàng giống như chim nhỏ nép vào cánh tay hắn, mặc dù, thật ra nàng cũng chẳng
nhỏ chút nào. (=_= tác giả sát phong cảnh quá.)
Tuy vậy, nàng vẫn an tâm đến dị thường.
Những chuyện Sở Cuồng làm, cũng không phải là chuyện mà một trượng phu bình
thường có thể làm được.
Nàng bắt đầu cảm thấy, cuộc hôn nhân giả vờ này, từ lúc bắt đầu, nhất định đã
có sầu khổ rồi.
“Sở Cuồng…… thiếp thật sự yêu chàng……” Nàng ngọt ngào, lơ đãng toát ra một câu
như vậy khi hắn đang mê ly.
Lại hại hô hấp vốn khàn khàn trầm thấp của hắn lại càng thêm đè nén.
“Sở Cuồng…… Nếu chàng thật sự đối với thiếp tốt hơn nữa…… Kiếp sau…… Thiếp vẫn
sẽ chỉ yêu chàng……”
A, Thải Thải đỏ mặt, thật không hay chút nào, nàng rụt rè, nhẹ nhàng nhắm mắt
lại……
**Thải Thải bánh bao thịt**
Canh năm.
Không biết tại sao, thời khắc thống khổ nhất mỗi ngày, chính là nghe thấy
tiếng gọi thức dậy vào lúc canh năm.
Vì vậy trong một gian phòng cực lớn, hoàng thượng, hoàng hậu, mỗi người đều
bận rộn bị người ta vây quanh rửa mặt, súc miệng, mặc quần áo, chải đầu, mang
hoàng quan (mũ của anh Cuồng ấy :D)
Hoàng hậu lại thêm cả vụ chải tóc, trang điểm, mang mũ phượng, chờ hai người
bọn họ bị người ta loay hoay như hai con rối đủ rồi, rốt cục cũng chạm mặt
nhau.
Canh đúng thời gian, Sở Cuồng ôm lấy gương mặt đỏ bừng của nàng hôn chụt một
cái, tinh thần sảng khoái cười ha hả dẫn người đi lâm triều.
“Hoàng thượng, hoàng thượng, son dính trên môi người kìa……”
Tiểu Đức Tử đã không thể nhớ rõ được, đây là lần thứ mấy hắn nhắc nhở hoàng
thượng trên môi dính son rồi.
Thải Thải đỏ mặt, Như Tâm cầm son mới đến đây, chạm trên miệng nàng.
“Thật là tốt quá, hoàng thượng chúng ta mỗi ngày đều trộm son của nương
nương……”
“……” Nàng thẹn thùng cúi đầu, “Không bằng, sau này chờ hắn đi xong mới tô son
có được không?”
Dĩ nhiên là không được, bây giờ mỗi ngày Như Tâm đều cố ý tô son thật dày lên
cho nàng, chính là vì muốn hoàng thượng có cái để mà trộm. Nếu như không tô,
thì đã không còn gì thú vị cả, Thải Thải tự nhiên là nhìn thấu nàng: “Sau này,
bản cung sẽ không để bị các em đùa cợt thế này đâu!”
Như Tâm cười một tiếng, Như Nguyệt nói: “Cuộc thi nữ quan Phượng Tảo cung đã
bắt đầu rồi ạ.”
Thải Thai định thông qua cuộc thi để phân cấp bậc cho nữ quan trong Phượng Tảo
cung.
Bở vì nàng không phải đơn giản chỉ muốn cắt giảm thượng cung cục không thôi,
mà là giải tán hẳn, sau đó thu nhận người của thượng cung cục vào Phượng Tảo
cung, như vậy, về sau việc quản lý hậu cung sẽ giảm đi rất nhiều phiền toái.
Chỉ là, chắc lần này nàng sẽ khiến rất nhiều người tức giận.
Thải Thải ra khỏi Phượng Tảo cung, đứng trước mặt là hơn ba mươi thiếu nữ mặc
xiêm y giống nhau, cúi thấp đầu, dáng vẻ tôn kính vô cùng.
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Quý phi nương nương, hoàng hậu đang ra đề ở Phượng Tảo cung, nghe nói, nếu
như đáp đúng câu hỏi của nàng, là có thể thăng từ nữ quan thành chưởng quản nữ
quan ạ.” Nô tỳ thiếp thân của Mai phi bẩm báo nội tình mà nàng ta vừa mới rình
coi được ở Phượng Tảo cung.
“Nô tỳ thấy, hoàng hậu nương nương chắc là muốn tạo ra một thượng cung cục thu
nhỏ đấy ạ, hừ, dã tâm của hoàng hậu thật ghê gớm.”
Mai phi tức giận đến xanh mặt, nếu như giải tán thượng cung cục, như vậy, một
phần tư quyền trách của quý phi, sẽ chỉ là cái thùng rỗng.
Vậy nàng làm quý phi còn nghĩa lý gì nữa?!
Nàng hỏi: “Liêu thượng cung có phải có hai tâm phúc ở trong cung đúng không?
Là Vạn thượng cung cùng Trình thượng cung?”
“Dạ, Vạn thượng cung, Trình thượng cung cũng không phải là người của chúng
ta.”
“Vậy cũng tốt – chỉ có thể như vậy……” Mai phi nhìn một cái, tỳ nữ của nàng
liền lập tức hiểu được, chạy đến thiên lao. Sau đó đi vào phòng giam của Lý
thượng cung bí mật thương nghị.
Ngày kế, buổi sáng.
Trong cung đồn đãi rằng có quỷ náo loạn.
“Quỷ náo loạn?” Thải Thải giật mình.
“Nghe nói đó là cung nữ đã bị hại chết, lúc nửa đêm, gọi cái gì mà ‘Vạn thượng
cung, Trình thượng cung, trả mạng lại cho ta ~’.” Như Tâm nói: “Cho nên hiện
giờ tất cả các cung nữ đều suy đoán, nói là Vạn thượng cung cùng Trình thượng
cung hại chết cung nữ này. Ngay cả các thái giám, còn có phủ nội vụ đều bị
kinh động, thái hậu cũng hỏi đến chuyện này.”
“…….” Thải Thải thầm nghĩ, sớm không có quỷ, muộn không có quỷ, hơn nữa lại
chỉ đích danh Vạn thượng cung, Trình thượng cung, hai người kia làm người rất
tốt, nàng định để hai người sau này đảm nhiệm làm tân tổng quản của thượng
cung cục…… tại sao lại có vụ quỷ náo loạn này……
Hoàng cung chính là nơi chính dương tập hợp, tà linh không thể xâm phạm, đây
cũng là nguyên do tại sao dù trong cung không ngừng xảy ra thảm họa, nhiều án
mạng như vậy, mà hoàng thượng cũng có thể an tâm kê cao gối ngủ.
“Lập tức cấm chỉ tất cả các tà thuyết mê hoặc lòng người, nếu có kẻ nói xằng
bậy, bản cung sẽ nghiêm trị.”
“Vâng.”
Trong lòng nàng rất buồn bực, lại đi tới ngự thiện phòng của Sở Cuồng, “Thiếp
rất phiền não.”
“Trẫm cũng phiền.”
“Trong cung có quỷ hiện hồn, hoàng thượng không nghe thấy sao?”
Ai ngờ Sở Cuồng nhếch môi cười: “Hoàng cung này, người hại chết người còn chưa
kể, còn cần phải giả ma giả quỷ, đúng là để vu hãm cho người khác. Trẫm có
nghe nói, chỉ là, trẫm đoán đó không phải quỷ, là có kẻ đang tìm người chịu
tội thay mà thôi.”
“Thần thiếp cũng nghĩ như vậy.”
Sở Cuồng đứng lên, nhẹ nhàng thở dài: “Bắt quỷ cũng không đơn giản, hoàng hậu,
họ sẽ lợi dụng ma quỷ, tà thuyết để mê hoặc người khác, nàng lại đây!” Hắn
ngoắc ngoắc ngón tay.
Thải Thải sửng sốt, ngây ngốc đi tới, Sở Cuồng ôm lấy mặt nàng hôn một cái,
sau đó nói nhỏ bên tai nàng.
“Sở Cuồng ~” Thải Thải ôm lấy cổ hắn, hôn lên bờ môi hắn: “Chàng mà không làm
người xấu, thì thật đúng là nhân tài không được trọng dụng rồi…….”
“Nói bậy, cái gì mà người xấu, trẫm là hoàng thượng.”
“Thần thiếp biết, hoàng thượng nên có lòng dạ xấu xa, mới có thể làm một hoàng
thượng tốt đúng không?”
“Trẫm xấu sao? Trẫm lòng mang thiên hạ, sao có thể là người xấu được? Chỉ là
kẻ làm vua, trẫm đã trải qua quá nhiều âm mưu quỷ kế, mọi việc so với người
khác có mấy phần để tâm hơn mà thôi, nàng nên khích lệ trẫm, vì trẫm rất thông
minh.”
“Mắt quỷ thì có……”
Sở Cuồng cười một tiếng, “Chỉ là trẫm chỉ một mực nhìn có mỗi hoàng hậu, cho
nên hoàng hậu của trẫm đừng nghĩ đến việc chạy thoát khỏi tầm mắt của trẫm,
càng từng mơ tưởng đến việc chạy ra khỏi lòng bàn tay trẫm.” Hắn dùng ngón
tay, nắm lấy cằm nàng.
“Sở Cuồng…… Người ở trong lòng thiếp, là người xấu xa nhất, cũng chính là
người tốt đẹp nhất, hơn nữa còn là nam nhân mà thiếp yêu thương nhất……” Giọng
nàng ngọt ngào như mật, niệm lên chú ngữ.
Sở Cuồng lập tức ** hỏa đốt người, cảm giác có một luồng nhiệt từ lỗ mũi lao
ra…….
-oOo-