Như Vậy Mới Có Nhiều Thú Vị.


Người đăng: HắcKê

Nói xong, không ngờ Trình thượng cung cũng cười một tiếng: “Thật ra ta cũng có
mang bánh ngọt theo, từ một khắc khi hoàng hậu nương nương tỉnh lại kia, ta đã
chuẩn bị, tùy thời sẽ bị người liên lụy mà vào thiên lao rồi.”

“Phì, mồm mép giảo biện, đừng quá phô trương như vậy.”

Nàng ta nói, nhưng trong lòng thì lại cực kỳ hận.

Một người khoác áo choàng đi tới, đi thẳng đến phòng giam Lý thượng cung liền
dừng lại, nàng lấy áo choàng xuống, ra là Mai phi.

“Mai phi nương nương!”

“Lý thượng cung, hôm nay bản cung tới thăm ngươi, ngươi có lời gì cần bản cung
thay mặt chuyển đến cho thái hậu không?”

“Nương nương, xin nương nương thay nô tỳ chuyển lời, nô tỳ bị oan, cả đời này
nô tỳ đều dâng hiến cho hoàng cung, cho hoàng thượng thái hậu, nô tỳ không
phục hoàng hậu nương nương chỉ vì suy đoán mà vu hãm chúng nô tỳ như vậy.”

Mai phi đi ra khỏi thiên lao liền trực tiếp đến điện thái hậu, đêm nay đèn
đuốc ở điện thái hậu đều sáng rỡ.

Sau khi đi vào, Mai phi liền thấy Sở Cuồng đang ngồi bên cạnh thái hậu, trong
tay bưng một cái bát vàng nhỏ: “Ngon không ạ?”

“Rất ngon, chua chua ngọt ngọt, đã lâu rồi ai gia chưa ăn lại đồ ăn do hoàng
hậu làm đấy.”

“Vâng, trẫm sẽ bảo nàng ấy thường làm cho người ăn, mẫu hậu, món ăn này có tác
dụng an thần. Hoàng hậu nói sau này mẫu hậu nên thường xuyên ăn, như vậy sẽ
không còn bị đau đầu nữa.”

Thái hậu gật đầu một cái, hôm nay không còn nhức đầu, cũng nhờ hương hoàng hậu
đưa, cùng với cả mùi phật thủ, khiến cả người nhẹ nhàng khoan khoái, sau khi
ăn món canh hoa quả chua ngọt này, thì càng nhẹ nhàng khoan khoái hơn, bà nói:
“Hoàng hậu quả nhiên rất biết săn sóc cho người khác.” Nói xong bà nhìn Sở
Cuồng, “Chỉ là, con cũng không nên thiên vị mỗi hoàng hậu, mà bỏ mặc các phi
tử khác được.” Sở Cuồng cười một tiếng: “Dạ, trẫm thiên vị hoàng hậu khi nào
ạ, trẫm ghét nàng còn không hết nữa là, chỉ là nàng làm đồ ăn rất ngon, trẫm
không thể để phí của trời được.”

(Canh trái cây chua ngọt, GG nó ra dư lày OOO, còn nhiều loại nữa cơ, ngon mà
đẹp mắt vô cùng ^^)

Vừa dứt lời, lại nhìn thấy Mai quý phi đứng ở đằng xa, cười hỏi: “Sao nàng lại
tới đây?”

“Thần thiếp đến thăm thái hậu một chút.” Nói xong mới đi tới vạn phúc: “Thái
hậu vạn an.”

“Mai phi, ngươi tới thật đúng lúc, ngồi xuống ăn một chén canh hoa quả đi.”

“Hoàng hậu nương nương tự mình làm, làm sao thần thiếp dám ăn được.”

Sở Cuồng nói: “Đúng vậy mẫu hậu, hoàng hậu làm cho người ăn, người nên ăn
nhiều một chút mới phải, phòng bếp chỗ quý phi không thiếu mấy món này đâu.”
Nói xong hắn cười một tiếng, đứng lên: “Mẫu hậu, trẫm có một việc muốn bàn với
mẫu hậu.”

“Ồ?” Thái hậu hiện tại bộ dáng giống như nói gì cũng đồng ý.

Bà nắm lấy tay Sở Cuồng: “Nói đi.”

“Trẫm muốn nói, bây giờ thượng cung cục quá nhiều người, trẫm muốn cắt giảm
nhân số, thứ nhất giảm bớt chi tiêu hậu cung, tiếp theo, ít người, chuyện qua
tay làm lại càng nhanh, nếu có kẻ nào làm sai, trừng phạt cũng dễ dàng. Không
riêng gì thượng cung cục trong hậu cung, trẫm cũng sẽ giảm quân số trong phủ
nội vụ, bởi vì thế cục của chúng ta với Hung Nô, tùy thời lúc nào cũng có thể
xảy ra đột biến.”

Nói đến Hung Nô, thái hậu liền biết đấy là cái kim trong lòng Sở Cuồng, cho
nên vô luận Sở Cuồng nói gì, chỉ cần dính tới Hung Nô, thái hậu sẽ không tham
gia quá nhiều, bà nói: “Thiên hạ cùng hoàng cung đều là của hoàng thượng, chỉ
cần con bàn bạc tốt với hoàng hậu là được rồi. Chẳng qua gần đây thượng cung
cục gây chuyện, khiến hoàng hậu không được vui.”

“Đúng vậy, thượng cung cục đúng là đã gây ra vài chuyện khiến trẫm cũng rất
không vui!” Hắn lạnh lùng nói, dứt lời, lại nhìn về phía Mai phi: “Quý phi,
nàng đối với chuyện này có ý kiến gì không?”

“Thần thiếp…… thần thiếp dĩ nhiên là lấy hoàng thượng làm chủ, hoàng thượng
làm cái gì, nhất định đều có lý do của hoàng thượng……”

Sở Cuồng gian trá cười một tiếng, lúc này hắn mới đứng lên nói: “Trẫm hơi mệt
mỏi, Mai phi, nàng cùng trẫm về thôi.” Mai phi thầm nghĩ, chẳng lẽ hoàng
thượng muốn nàng thị tẩm, vì vậy liền đứng lên dịu dàng trả lời: “Vâng.”

Sở Cuồng đi trước, nàng theo ở sau, Sở Cuồng nghĩ thầm, đôi lúc thân thể hoàng
đế cũng hữu dụng thật, nhưng điều đáng hận là nha đầu béo kia lại nghĩ ra cách
muốn hắn tự mình đến đây chặn việc đâm thọc thái hậu của đám hậu phi, chẳng lẽ
nàng một chút cũng không tiếc thương cho thân thể của hắn sao? Sở Cuồng đi tới
đi lui, liền đến tẩm cung của Mai phi, ước chừng một lúc lâu sau mới bước ra
ngoài.

“Hoàng thượng định về vào lúc này ạ?”

“Ừ, trẫm thấy gần đây nếu rời Long Ngâm cung thì sẽ mất ngủ, tốt hơn trẫm vẫn
nên đi về nghỉ ngơi thôi, sáng mai còn có chuyện quan trọng cần nghị sự.”

Thấy Mai phi lưu luyến không rời, hắn cười một tiếng, “Mai phi, nàng so với
trước kia lại đẹp hơn rồi, trẫm nhớ còn một món trang sức, vô cùng thích hợp
với nàng, trẫm sẽ bảo tiểu Đức mang đến.”

“Đa tạ hoàng thượng……” Mai phi mặt đỏ hồng đáp.

Lúc này Sở Cuồng mới ** rời đi, nhưng lại quặc ngược về hướng Phượng Tảo cung
mà đạp cửa.

“Lớn mật, để xem lần sau nàng còn dám xem trẫm là công cụ không? Muốn làm công
cụ, tốt nhất cũng là làm cho nàng trở thành công cụ sinh con mới đúng.” Nói
xong, hắn cởi y phục, thấy Bánh Bao nằm nghiêng trên giường, nâng má nhìn mình
với vẻ mặt vô tội, hắn mới đi tới nằm xuống bên cạnh nàng, sau đó nói: “Đêm
nay Mai quý phi rất dịu dàng, trẫm phát hiện nàng ấy da thịt trắng mịn, dung
mạo lại rất xinh đẹp……” Nói xong ghé mắt nhìn biểu tình nha đầu béo, lại phát
hiện nàng không chút phản ứng, trong lòng trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hoàng
hậu, nàng đang nhớ đến Quan Bộ Phi sao?”

“……” Thải Thải đưa tay, vỗ vỗ vào bộ ngực hắn: “Nói bậy, đã lâu như thế, hà cớ
gì hoàng thượng lại nhớ mãi không quên như vậy?”

Sở Cuồng thâm trầm cười một tiếng: “Trẫm vẫn nhớ kỹ Quan Bộ Phi, cho đến lúc
già, trẫm cũng sẽ không quên hắn.”

Nói xong, hắn chen vào ngực bánh bao, muốn nàng dùng tay ôm lấy mình, “Hôm nay
trẫm rất nghe lời nàng nha…… Thành công cản trở Mai quý phi tới cáo trạng,
thành công khiến mẫu hậu đồng ý cắt giảm thượng cung cục, thành công khiến Mai
phi quên mất những lời định nói vô nghĩa……” Nói xong, hắn cười mị hoặc một
tiếng, nâng cằm lên, hôn môi nàng: “Bánh Bao……”

“Ừ?” Thải Thải rũ mắt nhìn thấy bộ dáng kia của Sở Cuồng, trong lòng run lên,
mỗi lần làm đều mệt chết đi, thật sự là mệt đến nỗi khiến người ta chẳng muốn
làm lần nữa. Nàng lắc đầu, “Không phải ngài mai hoàng thượng muốn nghị sự
sao?”

“Ha ha ha ha, làm sao nàng lại biết trẫm muốn nghị sự? Chẳng lẽ nàng phái
người đi nghe lén trẫm của Mai quý phi nói chuyện sao?”

“……” Đỏ mặt rồi, không sai, nhưng nàng cũng đâu cố ý, mới đầu chẳng qua là để
dò la xem hắn có xong việc không, sau đó, lại muốn xem thử lúc nào hắn mới đi
về…… Thám tử của Thải Thải chân trước vừa mới tới đây bẩm báo, chân sau hắn đã
xuất hiện rồi, Sở Cuồng mở cờ trong bụng: “Nàng thật lớn mật, dám giám thị
trẫm?” Hắn tiến tới gần, bế lấy nàng, sau đó dịu dàng cười một tiếng.

Không tệ, có tiến bộ nha, nếu như chỉ có mỗi hắn giám thị hành động của nàng
thì thật không thú vị, giám thị lẫn nhau như vậy, mới có nhiều thú vị chứ.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #228