Người đăng: HắcKê
“Hôm nay bản cung đi thăm thái hậu, phát hiện có kẻ đem hương an thần đặt cùng
một chỗ với loại quả chí điểu, hai loại này nếu để riêng, rất tốt với con
người, nhưng nếu để chung sẽ gây hại, nhẹ thì đầu đau như nứt ra, nặng thì tê
liệt, hoặc là bỏ mạng.”
“Cái gì?! Thật là lớn mật, nhưng chuyện tranh đấu hậu cung, sao lại liên lụy
đến thái hậu chứ?”
Đúng vậy, rất kỳ lạ, nếu như nói, là vì đấu đá trong hậu cung, lôi kéo được
thái hậu thì thành lợi thế, hại chết thái hậu, chẳng phải là phá bỏ chỗ dựa
của bản thân sao? Cho nên Thải Thải mới lo lắng, nàng thật sự không hiểu được
ý đồ hung thủ.
Mặc dù nói Lan phi đã từng mang thuốc đến, nhưng nàng thông minh, lại tâm cơ,
nếu như là nàng ta, thì nàng ta sẽ không công khai đưa cho thái hậu như vậy.
Nếu là Mai phi, Mai phi sẽ càng không, bởi vì Mai phi rất được thái hậu sủng
ái. Nàng ta còn phải dựa nhiều vào bà.
Tóm lại, nếu có người muốn hại thái hậu, đúng là chuyện không thể tưởng tượng
nổi.
“A a a a !!” Thải Thải hét lên mấy tiếng, nàng chỉ ngủ ba năm, ba năm sau, thế
đạo lại biến thành như vậy. “Nàng sao vậy?” Sở Cuồng vừa đến, cất tiếng hỏi.
“À, không có gì.”
Nàng giấu Sở Cuồng chuyện này, vì nếu nhu trong cung xuất hiện chuyện độc hại
thái hậu, vô luận như thế nào Sở Cuồng cũng sẽ không thể giữ được bình tĩnh,
cho nên Thải Thải quyết định đem tất cả chuyện để sau khi nghiêm trị thượng
cung cục, vì vậy, chưa cần thiết phải cho Sở Cuồng biết, nàng chủ động trở nên
thật biết điều, vò tóc than thở: “Gần đây càng ngày chàng càng đối xử với
thiếp không ra gì hết!” Sau đó nhăn mặt đưa lên trên bàn, chống cằm liếc mắt
nhìn Sở Cuồng.
Cái gì, quả thật là trợn mắt nói dối mà, hắn vậy mà đối xử không tốt với nàng
sao?
“Trẫm vốn rất tốt với nàng, nàng đừng càn quấy nữa, nữ nhân này, càng ngày lại
càng không thể nói lý được.”
Thải Thải hừ một tiếng, đi tới, đem thân thể nặng nề đè lên bả vai hắn, mặt
dán vào mặt hắn: “Chàng chính là đối với ta không tốt, nguyên nhân thì ta lười
phải nói đến, chính chàng tự suy nghĩ cho rõ ràng đi.” Thật ra hắn đối với
nàng rất tốt, nhưng nàng vẫn nói với hắn là không tốt, tại sao lại tốt, nếu
tốt rồi, sẽ không còn không gian để phát triển điều này nữa. Nàng dùng miệng
dán vào da mặt hắn: “Chàng phải đối xử với ta tốt hơn bây giờ, rồi sẽ biết
trước kia có chỗ nào không tốt với ta.”
“……” Hắn lười phải nghĩ, nữ nhân này được chiều quá nên sinh hư rồi, nếu còn
chiều nữa, sẽ trở nên vô pháp vô thiên mất. Chẳng qua nếu như hắn có thể nuông
chiều nàng như vậy, không phải nói rõ hắn đối với nàng còn quan trọng hơn
những người khác sao? Sở Cuồng cúi đầu như có như không người một tiếng.
“Thượng cung cục bị niêm phong, lòng người bàng hoàng, không thể cứ tiếp tục
như vậy được.”
Hắn chỉ đơn giản nhắc nhở một câu, Thải Thải liền hiểu được, có lẽ Sở Cuồng sợ
nhiều phiền toái không cần thiết sẽ xảy ra trong hậu cung.
Nàng nhất định tự mình đến nơi cung nữ kia tự vẫn để tìm hiểu một chút mới
được.
Đó là nơi mà mỗi sáng thường ngày mọi người lấy nước để rửa mặt, sâu khoảng
mười thước. Thải Thải chống lên thành nhìn xuống dưới, thấy cái lạnh đập vào
mặt. Nàng cẩn thận quan sát, đột nhiên thấy trên miệng giếng có mất vết cứa,
dùng ngón tay sờ vào, giống như là bị cào phải, từ hình dạng vết cứa, thấy
được có vẻ giống như có một vật nặng gì đó bị lôi ra khỏi giếng.
“Ngày đó xác thực là có rất nhiều người nhìn thấy nàng ấy chạy đến rồi tự mình
nhảy xuống giếng sao?”
“Dạ, hơn nữa không giống như là đang nói dối.”
Mới đầu Thải Thải còn tưởng rằng, cung nữ là bị ném xuống giếng, không thể ngờ
được chỉ mới sáng sớm, nàng ta chạy ra khỏi phòng rồi lao xuống giếng, trước
mắt bao nhiêu người như thế. Vậy thì có rất nhiều người có thể chứng minh,
cung nữ đó không bị mưu sát. Như thế giống như nàng đã hành động vô lý rồi.
Nhưng Thải Thải không thể nghĩ ra được, tại sao cung nữ lại nhảy xuống giếng,
trong khi quan khám nghiệm tử thi đã khám được, bụng nàng ta không hề có nước,
trên cổ lại tồn tại chứng cứ do bị dìm chết?
“Một người không thể nào chết hai lần được.”
Như Nguyệt nói.
Nàng gật đầu một cái, đúng vậy, một người làm sao có thể bị giết chết một lần,
rồi lại tự sát một lần nữa được.
Thải Thải nghiêng về phía trước một chút, đột nhiên nhìn thấy trong nước có
thứ gì đó lơ lửng, giống như là con rắn, nhưng nhìn kỹ lại, cũng không phải
rắn, “Hình như là một sợi dây thừng.” Nàng phất tay một cái, bảo: “Vớt lên xem
thử đi.”
“Vâng ạ!”
Thứ được vớt lên, đúng là một sợi dây thừng, cùng với một chiếc giày nam nhân.
Bởi vì sợi dây có cột với chiếc móc, nên mới có thể móc chiếc giày lên theo.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Thượng cung cục, dưới ánh trăng.
Mọi người cung kính đứng. Chờ hoàng hậu tự mình đến xét hỏi.
Trước mặt để thi thể của cung nữ kia, không khí âm trầm đến kinh khủng. Lý
thượng cung đứng đó, không kìm được lại nhìn thi thể kia.
Hoàng hậu nương nương giá lâm –
Thải Thải bước chân vững vàng, đi giữa vòng nữ quan hộ vệ, tiến vào thượng
cung cục, sau đó đi vào đại điện của thượng cung cục. Nàng ngồi xuống phượng ỷ
trên đại điện. Người của thượng cung cục lập tức quỳ xuống, “Hoàng hậu nương
nương thiên tuế.”
“Hôm nay bản cung là vì chuyện cung nữ thượng cung cụ mưu hại mà đến, mặc dù
người chết chẳng qua là một tiểu cung nữ, nhưng trời cao có đức hiếu sinh, **
mệnh của cung nữ kia cũng không phải là tiện mệnh. Nếu hôm nay tra ra ai làm,
bản cung sẽ lấy cách chết của cung nữu ấy, trả lại cho hung thủ!” Nói xong,
nàng lạnh lùng hỏi: “Đến tột cùng là kẻ nào xuống tay hại nàng, nói! Người
chết là ở thượng cung cục, lấy lụa trắng xiết cổ xong, ném vào trong giếng.
Nói cách khác, nếu như chỉ trong một khoảng thời gian giết chết người, di
chuyển xác, ném xuống giếng, giả chứng cứ, tuyệt không thể chỉ một người làm
được.”
Nàng nhìn Như Nguyệt một cái, Như Nguyệt phân phó: “Dẫn người đầu tiên nhìn
thấy cung nữ kia nhảy xuống giếng đi vào.”
“Vâng.”
Người được dẫn đến là hai người bạn của tiểu cung nữ kia. Ba năm trước đây
cùng nhau vào cung, Tĩnh Nhi, Đông Nhi.
Thải Thải hỏi: “Là các ngươi phát hiện cung nữ tiểu Văn nhảy xuống giếng tự
vẫn sao?”
“Là hai người chúng nô tỳ tận mắt nhìn thấy, buổi sáng hôm đó, đột nhiên tiểu
Văn tóc tai bù xù từ trong phòng chạy ra, một đường hướng về chiếc giếng. Ngay
lập tức hai người chúng nô tỳ hét lên, nô tỳ kêu ‘tiểu Văn, tiểu Văn, ngươi
lẩn quẩn trong lòng cái gì vậy!’, xông lên muốn bắt lấy nàng, nhưng nàng chạy
quá nhanh. Lúc này đã có rất nhiều người tụ tập, tất cả mọi người đều nhìn
thấy.”
Đông Nhi gật đầu một cái: “Không sai, chính là như vậy.”
Thải Thải hỏi: “Nếu những lời hai người bọn họ nói là thật. Vậy lúc đó có còn
ai chứng kiến được nữa không?” Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, trên mặt tất cả
đều có chút biến đổi. Sau đó có mấy cung nữ nói: “Nô tỳ cũng nhìn thấy, xác
thực là tiểu Văn, tóc tai bù xù, lao đến giếng.”
-oOo-