Người đăng: HắcKê
Thượng cung có sáu cục, hai bốn ty.
Tính cả chủ quản, thì có hơn ba trăm người.
Bây giờ mọi người đều bị giam bên trong, trong lòng ai cũng bàng hoàng.
“Lần này hoàng hậu nương nương muốn nghiêm trị thật rồi.”
“Hừ, đã sớm nên nghiêm trị, thượng cung cục bây giờ lòng người bạc bẽo, kẻ nào
đều a dua nịnh hót, nếu như không tra, sau này chuyện gây ra sẽ là đại sự.”
“Kể từ sau khi Liêu thượng cung đi, mọi người chúng ta đều bị người của Lý
thượng cung tìm mọi cách giết hại, quả thật là rất đáng hận.”
Vạn thượng cung, cùng Trình thượng cung ngồi trong sân nói chuyện, chợt thấy
Trương thượng cung lại đây, liền đứng dậy, định trở về phòng.
Trương thượng cung cười một tiếng, “Hai vị thật vui vẻ nha.”
“Hai chúng ta ngồi ở đây đã lâu, mệt vô cùng.”
“Hôm nay thật là không làm được gì cả, bị hoàng hậu vây ở đây chờ tra hỏi, các
ngươi mệt mỏi cái gì?” Trương thượng cung là cháu gái ruột của Lý thượng cung,
cười nói: “Không bằng chúng ta cùng ngồi đây đi, ta có cho người đem chút bánh
ngọt đến.”
Mọi người không thể làm gì khác hơn là ngồi trở lại, Trương thượng cung ra
lệnh cho người đem bánh ngọt đến, nói: “Là cao hoa mai.”
Cao hoa mai là bánh ngọt dùng để chuẩn bị cho ngày tết trong cung, nhân bánh
được làm từ hoa mai cùng đậu đỏ, được phủ ngoài bằng lớp nhựa dính chế từ hoa
mai kim ti, mứt hoa quả và quả dâu tằm đỏ, bề ngoài có hình hoa mai, cực kỳ
xinh đẹp.
Mai kim ti:
Vạn thượng cung cùng Trình thượng cung thở dài: “Thượng cung cục trở nên hỗn
loạn như vậy rồi, chúng ta không có tâm tình ăn, ngươi ăn một mình đi.”
“Đây là do thượng cung nương nương ban thưởng, thượng cung nương nương nói,
nhất định phải ăn.”
Bất đắc dĩ, hai người ngồi xuống, cầm lấy một miếng, đột nhiên lại phát hiện,
trong cao hoa mai nặng trĩu. Mở nhân bánh ra mới phát hiện bên trong chứa đầy
trân châu mã não.
Trương thượng cung nhìn hai người: “Hai người các ngươi, vốn là người của Liêu
thượng cung, cho nên vô cùng bất mãn với Lý thượng cung, chuyện này, Lý thượng
cung tự nhiên là biết, nhưng mà Lý thượng cũng không so đo, các ngươi nhận lấy
quà đi, thượng cung bảo, mọi người đều là người của thượng cung cục, vinh hoa
phú quý nên cùng nhau hưởng mới được.”
“Chúng ta đã ăn no, đi trước.” Hai người đứng lên, căn bản không nhìn bên
trong một chút, liền bước đi.
Trương thượng cung có chút tức giận, quả thực là rượu mời không uống lại muốn
uống rượu phạt.
“Nếu hai người bọn họ nói cái gì với hoàng hậu nương nương, thì làm sao bây
giờ?”
“Vậy thì phải nghĩ cách cho các nàng ta khỏi nói ra vậy.”
“Vâng.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Thái hậu bỗng nhiên gọi Thải Thải qua thỉnh an.
Hôm nay điện thái hậu không có người khác ở đây. Tinh thần thái hậu cũng không
tệ, bảo Thải Thải ngồi xuống, bà hỏi: “Hoàng hậu hạ lệnh niêm phong thượng
cung cục phải không? Nhưng công việc hậu cung làm sao bây giờ? Hơn nữa vụ án
này, có lẽ một hai ngày cũng chưa thể tra ra được, lại sắp đến năm mới rồi,
hoàng hậu không lo sao?”
“Mẫu hậu, hậu cung có người chết.”
“Cũng chỉ là một cung tỳ thôi, cứ lâu lâu, lại có cung tỳ chết như vậy.” Thái
hậu thấy nhưng không trách, vô luận những người này chết như thế nào, cũng
không quan trọng bằng chuyện làm yên hậu cung, bà là muốn khuyên Thải Thải, có
thể thả họ ra, từ từ mà tra.
“Mẫu hậu yên tâm, con đã đem chuyện hậu cung giao cho nữ quan Phượng Tảo cung
rồi.”
“Nữ quan là cái gì?”
Thải Thải cười một tiếng, “Nữ quan, là do hoàng thượng nghĩ ra, người nói hậu
cung bây giờ nhiều người, nên cũng giống như triều đình vậy, cần có nhiều nữ
quan biết làm việc nhanh nhẹn bên cạnh hoàng hậu, đây cũng không khác thượng
cung là mấy.”
“Ha ha, hoàng thượng đó là yêu thương con.” Thái hậu cười: “Hy vọng sẽ không
xảy ra sai lầm là tốt rồi, nếu như con thấy sự tình bất thường, thì vẫn nên
lấy đại cục làm trọng.”
Thái hậu còn nói: “Nếu như con thật sự không quản được, thì nhanh chóng đem
quyền trách ra phân chia lần nữa là xong.”
“Vâng.”
Thấy thái hậu bộ dạng giống như sắp ngất, nàng có chút căng thẳng: “Mẫu hậu,
người sao vậy?”
“Mấy năm nay mẫu hậu càng lúc càng nhiều bệnh tật, bệnh nhức đầu cứ động một
chút là lại phát tác.” Thải Thải giúp bà xoa bóp, thái hậu hơi thư giãn, nhắm
mắt lại nói: “Những năm trước đây Lan phi tìm cho ai gia một loại thuốc, uống
vào cũng đỡ, nhưng bây giờ, hình như thuốc cũng mất tác dụng rồi.”
Bỗng nhiên Thải Thải ngửi thấy có một mùi hương khác với mùi hương lúc mới
bước vào phòng, “Mẫu hậu, mùi thơm này là gì vậy? Sao trước đây con chưa ngửi
qua bao giờ?”
“Đây là hương an thần.”
“Hương an thần?” Thải Thải đứng lên, đi tới cạnh lư hương mở ra, sau đó vốc
lên một chút tro, lại thấy một mảnh chưa cháy hết, liền lấy bỏ vào khăn tay.
Nàng đi từ sau rèm ra ngoài, thấy trên bàn thái hậu để một loại quả kỳ quái.
“Mẫu hậu, những quả này là quả gì?”
“À, đây là một loại quả không biết tên gì nhưng mới được tiến cống gần đây,
rất thơm.” Thái hậu đứng lên, cầm lấy một quả đưa cho Thải Thải, Thải Thải
ngửi thử, quả thật rất thơm, nhưng lại nghĩ đến mùi hương hỗn hợp kỳ lạ của
hương an thần cùng với mùi thơm của quả lúc nãy. Nàng vừa ngửi, lại cảm thấy
đầu dường như rất đau.
A?
Nàng ra lệnh: “Người đâu, đến Phượng Tảo cung của bản cung lấy đàm hương, cùng
với cầm mấy quả phật thủ tới đây.”
“Sao vậy?” Thái hậu hỏi.
“Dạ, thần tức có một mùi hương mà cha cho dùng để an thần, rất hữu hiệu, nếu
mẫu hậu dùng mấy loại hương an thần này không có hiệu quả, không bằng đổi lại
đi, hơn nữa quả này cũng lấy đi, thay bằng quả phật thủ, càng thêm may mắn.”
Thái hậu thỏa mãn gật gật đầu.
Sau đó, thái giám mang đến một đĩa phật thủ. Đặt ở trong phòng, sắc xanh vàng
rực rỡ, rất đẹp mắt.
Phật thủ
“Ừ, phật đủ thật đẹp.”
“Mẫu hậu có thể dùng phật thủ ngâm nước, rất tốt cho thân thể.”
“Cũng được……” Bà cầm một quả lên vuốt, hình dạng quả phật thủ rất giống với
ngón tay của Phật.
**Thải Thải bánh bao thịt*
“Lớn mật lớn mật lớn mật!”
Bánh Bao vẻ mặt tức giận, nhìn hương trong lòng bàn tay.
“Nương nương, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ta đang tức giận, có kẻ lại to gan, dám có ý đồ với thái hậu!”
“Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Như Tâm Như Nguyệt sáp tới gần, Như
Ý đến đây uống trà cũng gióng tai lên nghe.
-oOo-