Người đăng: HắcKê
Mai phi, Lan phi nhìn lẫn nhau, Hòa phi thì không sao cả, nàng liền chuẩn bị
hồi cung.
Mai phi, Lan phi đến gần Như Ý, Lan phi cười lạnh: “Cảnh phi nương nương không
biết là nên cao hứng hay mất hứng đây, thân là nô tỳ ngày trước của hoàng hậu
nương nương, bây giờ lại thành sủng phi, trong lòng nhất định sẽ không thoải
mái lắm đúng không?”
Như Ý cười một tiếng, xoay người, nói với nô tỳ: “Chúng ta trở về sắp xếp lại
chìa khóa cho rõ ràng, nếu không cẩn thận thiếu mất một cái, thì không tốt
chút nào.”
Sau khi các quý phi đi, phi tử phía sau mới cùng đi ra.
“Thần phi tỷ tỷ, hôm nay hoàng hậu nương nương với các quý phi tỏa mùi thuốc
súng nặng nề quá.”
“Tự nhiên là nặng, mấy năm nay họ đấu ngươi chết ta sống, hoàng hậu thì ngủ,
hiện giờ, thế chân vạc thật vất vả được hình thành, đột nhiên lại nhảy ra một
tên Tư Mã Ý (ngụ ý: kẻ chen chân, phá vỡ cục diện)!” Thần phi lại mong sao
hoàng hậu thống lĩnh hậu cung, hoàng hậu nương nương là người lòng dạ nhân
hậu, lúc đầu Thục phi phạm phải sai lầm lớn như vậy, hoàng hậu nương nương lại
mang nàng ta bỏ đi, cũng vì vậy, sau đó Thục phi mới được hồi cung, hoàng
thượng còn rất ưu ái, để nàng ta trở về tẩm cung của chính mình sinh nở, sinh
xong mới biếm làm thứ dân, cho nàng ta ra ngoài cung.
Mà cách hành sự của ba vị quý phi kia, Mai phi nhìn có vẻ rất tốt, thực ra thì
nàng ta nhận định với việc mà bất lợi cho mình nàng ta sẽ không làm, còn Lan
phi làm việc thường tuyệt không lưu tình. Cảnh phi quá thông minh, một chút
liền nhìn thấu hết thảy, không ai dám thở mạnh trước mặt nàng. Những năm này
thật đúng là mệt đến chết người rồi. Thần phi sớm nghĩ đến việc biết thân biết
phận tự cầu nhiều phúc trải qua đời này, cho nên, nếu như hoàng hậu nương
nương trở lại, nhất định có thể sống thoải mái hơn nhiều rồi.
Nàng cùng Như phi Đức phi đã từng trải, ai cũng biết, sống trong hậu cung
không gây hiềm khích, chuyện lớn đừng tham dự, còn mấy chuyện cỏn con, hoàng
hậu nương nương sẽ giơ cao đánh khẽ. Đức phi cười nói: “Thật ra chia thì sao
chia, cũng không chia đến tay chúng ta là được rồi, suy nghĩ nhiều như vậy có
ích gì?”
Tám tân phi tử lẳng lặng nghe.
Chiêu Thục phi hỏi: “Vậy, chúng ta nên nghe theo ai đây?”
Quý Thục phi tuổi cũng còn nhỏ hỏi: “Đúng vậy, trước kia chúng ta phải nhìn
sắc mặt Mai Lan Cảnh ba quý phi mà sống, bây giờ, bọn họ cũng không hòa nhã
mấy với hoàng hậu, giống như đối lập với hoàng hậu vậy, kia, chúng ta nên theo
ai đây?”
Nhóm phi tử này tuổi đều còn nhỏ, chia ra gồm con gái của quan địa phương ở
Giang Nam, cùng của quân ky phó tướng.
Đây là một sách lược của Sở Cuồng, hắn không thể trừ bỏ tận gốc mấy trọng thần
lũng đoạn tiền bạc, quân đội, nhưng hắn có thể ngầm dao động bè phái của bọn
họ, cũng chính là những nhị đẳng trọng thần này.
Lệ phi ngây ngô hỏi: “Các vị tỷ tỷ, vậy các tỷ nói xem, đến tột cùng là hoàng
quý phi lợi hại hơn, hay là hoàng hậu lợi hại hơn?”
“Người nào lợi hại hơn, ngươi có muốn mở một sòng bạc, sau đó đặt cược thử
không?” Lan phi cố chấp không muốn giao chìa khóa ra, cho nên chần chờ chưa về
cung, đi tản bộ trong hoa viên, không ngờ lại nghe thấy một đám phi tử đang
nhỏ giọng nghị luận ở đây.
Lệ phi giật mình, vội vàng quỳ xuống: “Quý phi nương nương……”
“Lệ phi, bình thường ai cũng nói ngươi ngu xuẩn, bản cung không tin đâu, nhưng
hôm nay chứng kiến, mới biết ngươi quả nhiên đúng là ngu xuẩn, hơn nữa lại ngư
như lợn vậy.” Nàng cúi đầu nhìn Lệ phi: “Bản cung dù thế nào đi nữa, cũng chỉ
là hoàng quý phi mà thôi, tại sao có thể bì được với hoàng hậu nương nương cao
cao tại thượng? Ngươi nói xem có đúng không? Nhưng mà, cho dù bản cung hoàng
quý phi này không sánh bằng hoàng hậu nương nương, nhưng so với đám phi tử các
ngươi, vẫn là cao hơn một chút.”
“Dạ vâng!”
Hoàng quý phi khác phi tử ở chỗ, hoàng quý phi thuộc về tam thê trong tam thê
tứ thiếp, cũng tức là chính thê.
Hoàng quý phi sinh con không tính là thứ xuất, một đám vương gia đứng với
nhau, chính xuất vương gia, là những lựa chọn đầu cho việc sắc phong thái tử.
Những vị phi tử khác cùng Thục việc, chiêu nghi, thì khỏi cần nhắc đến.
Lan phi cười: “Nếu kiếp sau các ngươi có cơ hội vào cung, tốt nhất, nên nhanh
hơn nhà người ta một bước, bằng không thì gia thế cũng nên tốt hơn nhà người
ta, nếu như hai thứ này không có được, thì phải biết thông minh mà an phận thủ
thường, tự giữ lấy mình, tránh việc ngày sao bị chết mà không biết vì sao mình
lại chết!”
“Chết? Chữ này lại có thể tùy tiện nói ra sao?” Hòa phi khó có dịp mở miệng
nói chuyện, cũng là do nhịn không được mới nói. Nàng đi tới đỡ Lệ phi đứng
lên, nói với Lan phi: “Lan quý phi, miệng ngươi rất xấu, cẩn thận bị nhiệt
đấy.”
“Hòa quý phi, hôm nay ngươi thật rảnh rỗi!” Lan phi kiêu ngạo nói, thầm nghĩ,
cũng chỉ là một công chúa man di, lại đi giáo huấn người khác.
“Mỗi ngày ta đều rảnh rỗi, chẳng lẽ ngươi không biết sao?” Nàng nói với mọi
người: “Tất cả mọi người giải tán đi, không thấy hôm nay có người tâm trạng
không tốt sao?”
“Nô tỳ cáo lui……” Mọi người tan ra như chim vỡ tổ.
Lan quý phi nhìn Hòa quý phi, đi vòng quanh nhìn nàng một lần: “Hòa quý phi,
hôm nay ngươi uống lộn thuốc sao? Mồm mép thật lanh lợi, xem ra là được Đại Sở
thuần dưỡng tốt rồi.”
Hòa quý phi lười nói nhảm với nàng ta, nàng là công chúa Hung Nô, đã từng là
viên minh châu mà mọi anh hùng Hung Nô đều truy đuổi, trước lúc vào cung nàng
hào sảng **, cưỡi ngựa bắn tên, vung đao giết địch chuyện gì cũng làm, đấu võ
mồm với đám chim hoàng yến này, quả thật không đáng giá, nàng chỉ là tò mò về
hoàng hậu, người mà Diệp Hạ Thái đại tướng quân yêu thương, trước kia nàng đã
đi thăm rất nhiều lần, nhưng nàng đều nằm ngủ, giờ hoàng hậu tỉnh lại, quả
nhiên, thật đáng để cho người ta bội phục.
Hòa quý phi cùng Lan quý phi không được tự nhiên sóng vai đi một lát, nàng
liền về cung. Lan quý phi thấy Hòa quý phi như vậy cũng phiền lòng, bèn đi đến
chỗ Mai phi bàn bạc sự tình, đến tẩm cung Mai phi, mới biết là nàng ta đã đi
tìm thái hậu.
“Thái hậu…… thần thiếp vẫn cảm thấy không ổn, ngộ nhỡ hoàng hậu nương nương
mệt nhọc quá dộ, thì đây không phải lỗi của chúng thần thiếp sao?” Mai phi
nói.
“Hoàng hậu là hoàng hậu, hoàng hậu thu hồi quyền trách rồi phân chia lại, cũng
không phải là chuyện sai trái.” Thái hậu bóp trán: “Ai gia đã không quản
chuyện hậu cung nữa rồi, hoàng hậu thu hồi quyền lực, sau này các ngươi cũng
nên làm người cho tốt, vậy thì không sao cả.”
Thật không ngờ thái hậu lại mặc kệ như vậy, Mai phi cũng không dám nhiều lời
nữa.
Rời tẩm cung thái hậu, trở về tẩm cung của mình, lại nhìn thấy Như Tâm Như
Nguyệt đang chờ, không còn cách nào, Mai phi đành phải giao quyền trách lại
cho hai người, miễn cho bị nói là nghịch chỉ. Thật đáng hận, tại sao nàng ta
không chết chứ, nếu như nàng ta chết rồi, không lâu sau, nàng đã có thể trở
thành một hoàng hậu danh chính ngôn thuận rồi.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Như Tâm Như Nguyệt lấy chìa khóa mang về Phượng Tảo cung, cũng giống như trước
kia, danh mục, ghi chép lại chất đống như núi, thì ra ba năm lại nhiều như
vậy.
-oOo-