Quay Về Nguyên Dạng.


Người đăng: HắcKê

Hắn cúi đầu hạ một nụ hôn xuống trán nàng, “Trẫm cho nàng biết, trẫm sẽ không
bỏ qua đâu, cho nên nếu nàng vẫn cho rằng nàng cứ như vậy là có thể khảo
nghiệm trẫm, thì nàng sai lầm rồi!” Hắn nhéo cái mũi nàng, “Đồ cà chớn, trẫm
nói cho nàng nghe, ba năm trôi qua rất nhiều thứ đã thay đổi, nếu nàng không
tỉnh lại, thì người xui xẻo chính là nàng, chịu khổ cũng chính là nàng, đừng
tưởng rằng nàng ngủ ba năm, chuyện tình trong cung sẽ biến mất!” Nói xong, hắn
áp lên mặt nàng, thủ thỉ bên tai, “Ngốc nghếch, cái đồ ngốc nghếch này!”

Đêm nay trăng tròn, Sở Cuồng nhìn trăng sáng, “Tiểu ngốc nghếch, đêm trăng
tròn ba năm trước, nàng không được ngắm, bao nhiêu lần trăng tròn nàng cũng
không thấy được, lần này, không bằng nàng mở mắt ra, cùng trẫm ngắm chút được
không?”

Nói xong, dùng ngón tay lật mí mắt của nàng, cẩn thận quan sát, chợt, đôi mắt
hắn dính chặt vào mắt nàng.

Sở Cuồng chợt nóng lên, nhìn thấy trong tròng mắt của nàng, đồng tử dần dần
hiện ra.

Hai con mắt chớp chớp hai cái. Gương mặt ngạc nhiên, nhìn Sở Cuồng.

……

“–”

Mắt to nhìn chằm chằm ánh mắt dài nhỏ hung ác nham hiểm.

Nàng vươn tay lên, dùng sức đẩy ngực hắn.

Nhưng mà, bình bịch, tim hắn nhảy lên bang bang.

Đẩy không nổi……

“Đáng chết, trẫm muốn nàng trả lời trẫm một vấn đề.” Hắn thâm trầm hỏi, đúng
hơn là chất vấn.

Vấn đề này quẩn quanh trái tim hắn đã nhiều năm nay, thủy chung không có cách
nào tháo gỡ được, tại sao nàng muốn rời đi, tại sao hồn phách nàng đã quay về
cơ thể, nàng lại không chịu tỉnh lại, rốt cục trong lòng nàng, có ý tứ gì?

“Hửm? Nói đi!” Hắn rống một tiếng, “Đồ cà chớn!”

“Thiếp……” Nàng đột nhiên cảm thấy giọng nói của mình rất khàn, nhẹ nhàng đằng
hắng một tiếng mới nói tiếp: “Thiếp….. bởi vì thiếp biết người không muốn rời
bỏ ngôi vị hoàng đế, thái hậu cũng không muốn người mất đi ngôi ngị hoàng đế,
vì thiếp, giấc mộng của người phải làm sao bây giờ? Thiếp đã suy nghĩ thật
lâu, bởi vì thiếp rất thích người……. cho nên, nên mới thành toàn cho người…….”

“…….” Giống như bị sét đánh, đến tột cùng là hắn lên cảm động, hay là tức giận
tốt hơn đây?

Cảm động vì chấp nhất của xú nha đầu này, lại có thể vì giấc mộng của hắn, mà
chạy đi tìm chết rét?

“Đồ cà chớn, nàng chết rồi, giấc mộng của trẫm sau khi thành hiện thực, trẫm
sẽ chia sẻ với ai đây? Nếu không có người nào để chia sẻ cùng, trẫm mơ ước còn
có ích lợi gì…….” Nói xong, hắn hung hăng cắn lên môi nàng. Hu hu…… Nàng vừa
mới tỉnh lại, còn rất yếu à nha. Thật ra nàng nàng vẫn luôn luôn ngủ, dường
như nàng nằm mơ, giấc mơ kia rất dài, nhưng sau khi tỉnh dậy lại lập tức quên
mất, nàng chỉ nhớ, nàng ôm một nguyện vọng, tuyệt đối sẽ không tỉnh lại, như
vậy, cao nhân kia sẽ không có tư cách cướp đi ngôi vị của Sở Cuồng. (nguyên
văn: Sở Cuồng đích tâm ái chi vật)

“Thiếp đã tỉnh, Sở Cuồng, chàng có nguyện ý rời bỏ ngôi vị hoàng đế, theo
thiếp lưu lạc chân đến góc bể chân trời sao?”

“Ha ha ha ha, a ha ha ha ha ha!” Sở Cuồng lạnh lùng nói: “Trẫm làm hoàng đế
thật sướng nha, mấy năm nay, cải cách chế độ thuế, cải cách nông chế, quốc gia
càng ngày càng giàu có, hậu cung của trẫm đã mở rộng đến mười hai phi tần, ba
mươi thục viện, trẫm còn có bốn vị hoàng quý phi. Nàng nói muốn trẫm buông tha
nơi phồn hoa này, lưu lạc chân trời, nằm mơ sao?” Nói xong, hắn nắm cằm nàng
lên: “Nàng nên nhắm mắt lại ngủ tiếp đi!”

“Mấy năm?……” Hic? Thải Thải chỉ nghĩ, nàng ngủ có một giấc, thế mà tên khốn
này lại làm nhiều chuyện đến thế sao? Hậu cung sao lại đông đúc như vậy?

“Ba năm.” Hắn nắm bàn tay nho nhỏ của nàng, bẻ ba ngón tay ra.

Thải Thải sửng sốt……

Ngón tay này tròn tròn, thịt thịt, mập mập……

“Á!! Á!!!” Đẩy hắn ra, nhảy dựng lên, vọt tới trước gương, “Á á á!!”

“Thiếp thiếp thiếp……”

“Ha ha ha ha, nàng bây giờ, lại biến thành quả cầu rồi! Hơn nữa, trẫm đã chứng
kiến cả quá trình từ người thành cầu của nàng đấy!” Sở Cuồng có chút dở hơi,
đi tới, nắm lấy cánh tay nàng: “Thấy chưa, cánh tay này đấy, thật là tráng
kiện!” Lại nắm chân nàng lên, “Nhìn chân đi, ha ha ha!” Đột nhiên đôi tay hắn
vòng ra sau lưng, khóa chặt eo nàng: “Thấy được không, trẫm đã không thể ôm
hết nữa rồi!”

Lúc đó Bánh Bao giống như bị lên men, dần dần nở ra.

Sau đó, hắn cẩn thận quan sát, rất thú vị, nàng lại phì ra hệt như cái bánh
bao vậy.

Dù sao, việc nàng phì ra, so với việc nằm y ngây ngô không nhúc nhích, là phản
ứng tốt hơn rất nhiều.

Thải Thải quái dị nhìn Sở Cuồng điên khùng.

Bất chợt, Sở Cuồng ôm chặt lấy nàng, chui đầu vào trong bộ ngực tròn trịa của
nàng.

Khóc? –!! Thải Thải nằm mơ cũng không nghĩ đến nam nhân rắm thúi này lại biết
khóc nhè? Khóc đến ướt cả ngực nàng.

Ước chừng một nén nhanh, Sở Cuồng lau khô nước mắt vào ngực nàng rồi mới ngẩng
đầu, lạnh lùng nói: “Tốt lắm, bây giờ đã tỉnh lại, nàng phải hiểu được nàng nợ
trẫm bao nhiêu tình trái rồi!”

“Thiếp tỉnh lại người vẫn có thể tiếp tục làm hoàng thượng…….”

“Cao nhân kia rất bận bịu, nàng ngủ lâu như vậy, y còn nhớ đến nàng sao?”

Nói xong, hắn đi tới đầu giường lấy một miếng ngọc ra, miến ngọc có viền vàng,
đeo vào cổ cho Thải Thải.

“Cái gì vậy?”

“Là miếng ngọc năm đó Vân Nam vương cho trẫm. Hắn nói đấy là bảo vật, nói trẫm
đặt sau tấm biển của Tử Quang điện, bây giờ nàng có thể…. bị thiếu nguyên khí,
cho nên nhớ, từ nay về sau mang vào cho trẫm, bởi vì trẫm tra ra được, ngọc
này có công hiệu trấn hồn, bây giờ trẫm đã ba mươi tư tuổi rồi, nàng xem nàng
xem!” Hắn chỉ vào tóc mình: “Trên đầu trẫm, đã có một sợi tóc trắng.”

“Chỉ có một sợi mà thôi.” Thải Thải đưa tay, định nhổ cho hắn.

“Đừng nhổ! Người ta nói, nhổ một, mọc mười đấy!”

“Chàng, chàng không được vô lý như vậy, người trẻ tuổi trên đầu có một hai
sợi, cũng là chuyện bình thường!” Bánh bao phồng mang trợn má, hai tay chống
nạnh, ngực bụng đồng loạt tấn công. Nhưng mà dáng vẻ hơi nặng nề…… Mới xuống
đất đi bộ không bao lâu…. Lại cảm giác như mình là một quả cân vậy, đi không
vững gì cả, người cứ như vậy mà ngã nhào xuống.

“Cẩn thận!! Sở Cuồng kinh hồn, chạy qua bế lấy nàng, sau đó dễ dàng ôm nàng
lên.

Oạch! Hắn thật lợi hại nha, lại ôm nổi?!

Sở Cuồng nhếch môi cười, ném nàng lên giường, sau đó lật mình đè lên người
nàng: “Nàng đoán xem, lúc nhàm chán trẫm thường làm gì?”

Bánh Bao lắc lắc cái đầu tròn, không biết.

“Chính là ôm hoàng hậu nâng lên, sau đó đặt xuống! Ha ha ha, thể trọng hoàng
hậu dần tăng, lực cánh tay của trẫm lại càng mạnh theo, trẫm chính là một nam
tử cường tráng đấy!” Nói xong, lôi cánh tay nàng qua bóp bóp thịt hắn, Thải
Thải ngắt ngắt: “Quả nhiên, cứng như tảng đá vậy!”

“Thải Thải……” Hắn cúi đầu, không hề báo trước, hôn thật sâu lên môi nàng……

Hắn vui vẻ, nhưng không biết làm sao nàng lại nhìn ra……

Đó là sự vui vẻ đau triệt nội tâm, tê tâm liệt phế…….

Thì ra là khi vui vẻ đến cực điểm, lại cũng là lúc thương tâm đến cực điểm, là
một loại cảm thụ…….

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #217