Ba Năm Xuân Thu.


Người đăng: HắcKê

Có lẽ nàng đã đến tháp lâu đó, định trốn chạy từ lối sau, nhưng mà nhất định
nàng không ngờ được, lối đi kia đã bị hắn bít lại rồi. Sở Cuồng mang theo mấy
người đến tháp lâu, đi vào đóng kỹ cửa, đầu tiên hắn vòng một vòng trên lầu,
không bỏ qua cả một khe hở trong tháp, nhưng cũng không thấy bóng dáng Thải
Thải đâu cả.

Đi vào trong, một đường cẩn thận kiểm tra, vẫn không có phát hiện gì……

Chẳng lẽ không có ở đây……

Cũng đúng, nhất định nha đầu béo kia đã đoán được, hắn sẽ tìm đến nơi này. Như
vậy, làm sao nàng có thể chạy đến đây được. Vậy còn có nơi nào nữa?

‘Tụ hiền hội quán’? “Đến Tụ hiền hội quán đi!” Hắn đi ra ngoài, cưỡi lên một
con ngựa, hướng Tụ hiền hội quá mà chạy.

Sau khi đi vào, hắn la lớn: “Nha đầu béo, nàng ra ngoài đi!”

Ngẩng đầu nhìn quanh, khắp nơi yên lặng, hắn cẩn thận kiểm tra trên lầu dưới
lầu, cũng không hề tìm thấy gì.

Trước khi rời đi, hắn cảm thấy thất vọng đến cực điểm, nhưng bỗng nhiên, lại
nhìn thấy một cọng lông vũ màu vàng trên mặt đất…..

Hắn ngồi xổm xuống, cầm lên……

Xem ra dù nha đầu béo không có ở đây, nhưng chắc đã từng đến đây, có lẽ vì bên
ngoài xúm lại vây bắt nàng, nàng không có chỗ trốn, mới tạm lánh đến. Sở Cuồng
quyết định chờ thêm một lát, bên ngoài gió lớn tuyết nhiều, nơi đây lại không
có thức ăn, chắc chắn nàng phải đi ra ngoài kiếm mồi. Sở Cuồng ngồi, trong
lòng lại không ngừng suy nghĩ, tại sao nàng phải đi, ra ngoài tức là tìm chết,
tại sao phải làm vậy?

Đang suy nghĩ, mắt thấy mặt trời chiều ngả về tây, chợt, một bóng dáng màu
vàng bay vào.

Sở Cuồng đứng dậy nhảy lên một cái, vươn tay, bắt lấy con chim kia!

Lúc chân chạm đất, chim đã ở trong lòng bàn tay hắn, chắp cánh cũng khó mà
thoát được.

Là một con chim lông vàng.

Sở Cuồng cau mày mắng: “Nha đầu béo, trẫm tìm thật lâu!”

Hắn nhìn hoàng oanh, tại sao……con hoàng oanh này nhìn kỹ có vẻ đần độn, một
chút cũng không hoạt bát như nha đầu béo vậy?

Nhưng, nếu hoàng oanh đã biết bay vào Tụ hiền hội quá, còn có thể lầm được
sao? Hắn bỏ nàng vào hộp, cưỡi ngựa hồi cung.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Đêm trăng tròn.

“Hoàng thượng, trăng đã tròn rồi.” Như Ý nói, “Nhưng mà con chim này cuối cùng
có phải là hoàng hậu nương nương hay không? Tại sao con chim này, nhìn mãi
cũng không có một chút linh khí nào giống với hoàng hậu nương nương cả?” Sở
Cuồng cũng không biết, nhưng trăng đã tròn rồi, hắn cũng không còn cách nào
khác, duy nhất chỉ còn cách làm thử mà thôi. “Đem toàn bộ chim mang đến, cao
nhân kia đâu, chẳng lẽ lại lỡ hẹn đêm nay sao?”

Trong lòng Sở Cuồng bất an, hắn lấy tấm bùa ra, đi về giường Thải Thải đang
nằm. Sau đó ngồi xuống, dán lá bùa lên trán nàng. “Cao nhân kia, cuối cùng có
chuẩn bị xuất hiện không đây?”

Một tiếng hạc kêu lên ~!

Mọi người tề tựu cạnh giường giương mắt nhìn lên, trên đỉnh đầu một con hạc
trắng khổng lồ, trên người hạc trắng có một nam tử áo trắng.

Trong lòng Sở Cuồng nghĩ, quả nhiên là tuyệt thế cao nhân, giống hệt như tiên
vậy.

Hạc tiên kia đáp xuống nóc điện.

Thân ảnh màu trắng nhảy xuống: “Có người nói xấu ta?”

“Cao nhân, trẫm bất kể ngài làm cách gì, nhưng mà tối nay, ngài đã đáp ứng
trẫm, sẽ hoàn hồn hoàng hậu cho bằng được!”

“Hoàn hồn?” Y nhìn hơn ngàn con chim trước măt, những con chim này bị nhốt
chung một chỗ, mắt lim dim, ngay cả kêu một tiếng cũng không có.

“……”

“Làm sao……”

“Ta chỉ là hiếu kỳ, ngươi bắt nhiều chim như vậy để làm gì?”

“Đây, chẳng qua là do con chim hoàng hậu ký thác hồn trốn ra ngoài, cho nên,
trẫm không thể không ra hạ sách này, nếu như trong đó có một con là nàng, vậy
thì chuyện có thể giải quyết được.” Nói xong móc một con chim từ trong ngực
ra: “Con này, trẫm cũng không thể xác định được có phải là hoàng hậu hay
không, nhưng mà trẫm tìm được nó ở Tụ hiền hội quán.”

Cao nhân kia nói: “Đáng tiếc, nơi này không có con nào là hoàng hậu nương
nương cả, bao gồm của con trên tay hoàng thượng, cũng tuyệt đối không phải là
hoàng hậu nương nương.”

Sở Cuồng đột nhiên buông tay, cho chim cất cánh bay đi, hắn mất mác nhìn y.

“Ngay cả người mình yêu thương cũng không bảo vệ được……” Thở dài, y bỗng nhiên
lấy một con chim từ trong tay áo ra.

Hai chân con chim kia bị trói bằng một sợi bông, bây giờ đang giãy dụa trong
tay y. Vừa cắn vừa mổ.

Sở Cuồng vừa nhìn thấy, cười: “Ha ha, nha đầu béo!”

“Ngươi giăng lưới trong kinh thành, trong khi nàng lại chưa từng rời khỏi
hoàng cung. Một mình nấp sau tấm biển ở Tử Quang điện.”

“Vì sao lại nấp ở sau tấm biển Tử Quang điện?”

“Ta không biết, chẳng qua lúc ta tìm được nàng, toàn thân nàng đã cứng ngắc,
vì cứu lấy cái mạng nhỏ của nàng, ta đã phí không ít tâm tư.”

“Đa tạ cao nhân!” Đáng chết, nàng không có việc gì làm sao lại tự nhiên tự
mình đi tìm chết rét chứ, tại sao?!

Cao nhân kia vừa nhìn thấy ánh trăng tròn vừa lên đúng đỉnh đầu, liền bước tới
trước mặt nàng, lấy bá bùa xuống, dùng nội lực hút viên ngọc gọi hồn từ bụng
ra, sau đó, niệm nhỏ trong miệng một chốc, bất ngờ, ngón tay hạ xuống mi tâm
của nàng.

Một đạo ánh sáng âm u, từ con chim trong tay y, đi theo cánh tay, ngón tay
hắn, rót vào mi tâm Thải Thải.

Con chim, lập tức yên tĩnh lại.

Y buông tay, mặc cho con chim kia bay đi.

Xung quanh yên lặng đến cực độ, mọi người đều ngóng chờ tình huống sắp xuất
hiện.

Nhưng mà……

Một nén nhang đã qua.

Sở Cuồng nóng nảy hỏi: “Tại sao nàng còn chưa tỉnh lại?!”

“Lẽ ra là nên tỉnh, nhưng mà nếu như nàng không muốn tình, ta có cách gì đây?”

“Ngài nói không có cách gì là sao?!” Hắn nhe răng, hận không thể lao qua giết
y cho rồi.

“Linh hồn của nàng đã về với cơ thể nàng, nếu như nàng nguyện ý tỉnh lại, sẽ
tỉnh lại, nếu không muốn, ta cũng hết cách.”

“Tại sao lại không muốn chứ?”

Cao nhân kia cười một tiếng: “Ta thất bại, nếu nàng không có cách nào tỉnh
lại, muốn cả đời đều làm hoạt tử nhân, ai có thể làm gì được, hoàng thượng,
ngôi vị hoàng đế của ngươi thì tự ngươi giữ lại đi.” Y đi đến, vỗ vỗ lên bả
vai hắn. Sau đó bước ra ngoài, nhảy lên hạc tiên, vòng vài vòng, sau đó bay
đi. Hừ hừ, lần này y thật có chút xúc động rồi, thôi, coi như lần đầu làm
người tốt đi……

Như Nguyệt đứng trước cửa, ngây ngốc nhìn y đến ngẩn người……

“Như Nguyệt, không đến chăm sóc nương nương, còn đứng nhìn cái gì?”

“Muội……” Trái tim của nàng thật hỗn loạn, không biết vì sao, nhìn bóng lưng
kia, lòng nàng liền cảm thấy bất an.

Nhưng rất nhanh nàng liền hồi phục tinh thần, đi qua, chăm sóc cho Thải Thải.

Sở Cuồng ôm lấy Thải Thải, lắc lắc, hỏi: “Nha đầu béo, nói cho trẫm biết, vì
sao lại không tỉnh? Vì sao?!”

**Thải Thải bánh bao thịt**

Ba năm sau.

Đông đi xuân về, hết xuân rồi đông.

Sở Cuồng đã dưỡng thành thói quen, chuyện đầu tiên hắn làm sau mỗi lần hạ
triều chính là đến Phượng Tảo cung một lát, nắm lấy tay nha đầu béo lẩm bẩm
vài câu.

“Haiz, con người cố chấp này, nàng chính là muốn trẫm tự mình đoán, vì cái gì
nàng lại không muốn tỉnh lại đúng không? Trẫm biết rồi, nàng là vì muốn khảo
nghiệm sự kiên nhẫn của trẫm, đến tột cùng là có thể kéo dài đến khi nào rồi.”
Hắn nhàn nhạt cười một tiếng: “Nàng lại một chút cũng không nghĩ cho trẫm,
trẫm nói nhảm với nàng so với lời nói cả đời còn nhiều, nhưng mà vì sao nàng
vẫn còn chưa chịu tỉnh dậy?”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #216