Người đăng: HắcKê
Như Ý – Như Ý – Như Ý –
Tiếng gọi ở bên tai, Như Ý chậm rãi mở mắt, mê man nhìn đám người vây quanh
mình.
“Như Ý –”
“Chim–” Như Ý khàn khàn cổ họng, chỉ vào hư ảnh trong không khí, lúc này nàng
mới từ từ nhìn rõ, người bên cạnh là Như Tâm, Như Nguyệt, Khảm Mai, tiểu Đức
Tử, hoàng thượng không hiểu gì cả đứng nhìn mình.
“Hoàng thượng! Không biết những kẻ bắt chim kia, tại sao lại dùng đá đập chết
chim nữa.” Như Ý đứng dậy bước xuống đất, to gan đi tới nắm lấy cánh tay áo Sở
Cuồng: “Chim chết rồi, nô tỳ cũng vì chuyện thấy chim chết rồi, trong lòng gấp
gáp, nên mới té xỉu. Nô tỳ sợ trong đó có lỡ hoàng hậu nương nương thì làm sao
đây?”
Đúng vậy, xác thực điều hắn sợ chính là cái này, nếu như trong đó có cả nha
đầu béo, vậy phải làm sao bây giờ?
Sở Cuồng mang theo Ngự lâm quân bắt toàn bộ người bắt chim đến, hắn đen mặt,
lấy trường kiếm chĩa vào cổ một người, hỏi: “Nói cho trẫm, là ai bảo ngươi đem
giết chim? Chẳng lẽ trẫm chưa nói qua, không thể làm bị thương hoàng oanh dù
chỉ là một cọng lông hay sao?”
“Hoàng thượng!” Kẻ giết chim kinh hồn táng đảm, quỳ xuống dập đầu nói: “Hoàng
thượng! Không phải tiểu nhân muốn giết chim, mà là có người cho tiểu nhân rất
nhiều tiền, nói, gặp phải hoàng oanh, thì không được chừa một con nào cả……”
“Cho nên tiểu nhân nhất thời tham tiền, mà giết chim thôi, hoàng thượng……”
“Là ai cho ngươi tiền?” Kiếm của Sở Cuồng, đã cắt một chút da của gã.
“Là…… là một vị tiểu công công.”
“Còn nhớ rõ hình dáng tên tiểu công công đó không?”
Sở Cuồng vung tay ra lệnh: “Đưa toàn bộ thái giám đến đây!”
“Vâng!”
Một đám thái giám đứng trước đại điện, sau đó đám toàn bộ đám người bắt chim
được thả ra, hắn ra lệnh cho bọn họ phải chỉ ra kẻ đã thu mua mình. Một nén
nhang sau, Sở Cuồng nhìn cảnh tượng trước mắt, thì ra là mỗi kẻ bắt chim đều
chỉ ra một công công khác nhau, trong đại điện có đến phân nửa kẻ bị hiềm
nghi. Sở Cuồng giận dữ.
“Các ngươi đang giỡn mặt trẫm sao?!”
“Hoàng thượng, không phải bọn tiểu nhân giỡn mặt hoàng thượng, mà thật sự mọi
người……”
“Thật vậy hoàng thượng, người mà bọn tiểu nhân kéo ra, đúng là tiểu công công
đã cho bạc!”
Sở Cuồng chau mày, “Được lắm.”
“Các ngươi đám nô tài này nói cho trẫm biết, là ai, đã ra lệnh cho các ngươi
làm như vậy?!”
“……” Đám nô tài sợ đến nỗi hồn vía lên mây cả.
“Nói mau!” Sở Cuồng lạnh lùng hét.
“Dạ… Dạ… Là thái hậu nương nương.” Một kẻ nói.
Kéo theo một tiếng nói vang lên: “Là thái hậu nương nương ạ!”
Thái hậu…… lòng Sở Cuồng đau xót, lại là Thái hậu sao? Lúc này, Mai phi, Lan
phi, đỡ thái hậu đi từ bên ngoài vào, biểu tình vẻ mặt nhị phi rất nghiêm túc,
thái hậu nói: “Không sai, là ai gia làm, hoàng thượng, cuối cùng thì người náo
loạn vậy đã đủ chưa? Người còn muốn ồn ào đến khi nào nữa?!”
“Thái hậu, trẫm đã náo loạn lúc nào chứ?”
“Vì tìm một con chim mà làm ầm ĩ, gây kinh động đến tất cả mọi người, hoàng
thượng, ai gia không thể hiểu được. Người có thể giải thích cho ai gia nghe
sao?” Sở Cuồng nhìn thái hậu, nhìn Mai phi Lan phi nói: “Hiện tại trẫm ra một
ý chỉ, bắt đầu từ bây giờ, không được tổn thương bất kỳ một con chim hoàng
oanh nào nữa, nếu hoàng oanh bị thiếu dù chỉ là một sợi lông vũ, như vậy, trẫm
giết tất cả mọi người ở đây!”
“Hoàng thượng!”
Sở Cuồng mắt lạnh nhìn: “Mẫu hậu, nhi thần không vâng lời người lúc nào chứ?”
“Trước kia chưa từng có!”
“Được rồi, bắt đầu từ giờ, nếu mẫu hậu còn làm vậy nữa, như vậy, trẫm sẽ không
vâng lời mẫu hậu nữa đâu!”
“Ngươi!!” Thái hậu quả thật đã tức giận nói không nên lời.
Mai phi khuyên: “Thái hậu, hoàng thượng là đang nổi nóng…… hay là…… chúng ta
về trước đi……”
“Haiz!” Bà bất đắc dĩ xoay người, tức giận rời đi.
Mai phi âm thầm cười một tiếng, thật may là nàng đã chơi một chiêu cờ cao tay,
mượn tay thái hậu làm việc này. Vốn dĩ thật sự nàng muốn tự mình làm, nhưng
sau đó nghĩ lại, như vậy sẽ không tránh khỏi bị bại lộ. Vì vậy cầu xin thái
hậu, tham dự vào chuyện này. Không ngờ thái hậu lại nhận tất cả mọi việc, Mai
phi cười tiếng nữa, lần này, vô luận như thế nào, nàng đều là người thắng
cuộc.
Hoàng hậu chết không có chỗ chôn, nàng nắm thái hậu trong lòng bàn tay, hoàng
thượng là nam nhân sớm muộn gì cũng sẽ hồi tâm chuyển ý, tương lai vì muốn hòa
hoãn quan hệ với thái hậu, sẽ mượn mình ở giữa điều. Theo đạo lý, hậu cung này
là một viên đường, phân chia cho kẻ khác, chẳng phải là quá ngu xuẩn?
Thái hậu đi một lát, trong lòng vẫn không thể bình tĩnh được, bởi vì bà căn
bản không thể ngờ tới, hoàng thượng lại làm như vậy.
Thật khiến cho bà phải thương tâm.
“Thái hậu, người đừng quá đau lòng……”
“Mai phi, ngươi thấy hoàng thượng như vậy, ngươi không đau lòng sao?”
“Thái hậu nương nương, đau lòng thì có ích lợi gì? Nô tỳ thấy, hãy để hoàng
thượng náo thêm một hồi, đến lúc ngài ấy đỡ hơn, sẽ hối hận vì những gì đã nói
với thái hậu hôm nay.” Thái hậu gật đầu một cái, “Hy vọng là như vậy.”
Không còn người nào dám tổn tương hoàng oanh, hoàng oanh liên tục được đưa đến
không ngừng nghỉ.
Ước chừng ba lồng, hơn năm ngàn con.
Nhiều hoàng oanh như vậy, trong đó có ít nhất một con là nha đầu béo.
Sở Cuồng nói: “Nha đầu béo, trẫm không biết tại sao nàng muốn chạy trốn, bây
giờ nàng hãy ra ngoài, nói cho trẫm biết lý do đi!”
Không có động tĩnh gì.
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Hoàng thượng, còn hai ngày nữa là đến đêm trăng tròn rồi.” Tiểu Đức lo lắng
khôn nguôi, hắn vừa mới cho chim ăn xong. Toàn bộ những con chim này đều bị
đặt đầy trong điện, bên trong được chuẩn bị thức ăn thượng hạng cho chim, nước
uống cho chim cũng hong ấm cả căn phòng. Sở Cuồng mỗi ngày đều đến nói vài
câu, nhưng không hề thấy một con nào có phản ứng, chẳng lẽ, hơn năm ngàn con
chim, không có con nào là Thải Thải sao.
Đột nhiên, hắn ngộ ra một điều, lập tức hối hận vỗ đầu mình!
“Trời đất, sao lại ngu như vậy chứ! Vì sao không nghĩ đến……” Nha đầu béo cũng
không phải chim, sao có thể giống như mấy con chim này mà lao đầu vào lưới
được? Thấy nhiều người bắt nàng như vậy, nếu hoàng hậu không muốn trở lại, thì
nhất định sẽ trốn! Nàng cũng không thể bay xa để trốn, bởi vì biết bỏ gần cầu
xa,vào lúc này sẽ càng thêm nguy hiểm.
Sở Cuồng nhớ đến một nơi.
Hắn đứng dậy, dẫn người đến tháp lâu bỏ hoang.
-oOo-