Người đăng: HắcKê
Còn bảy ngày nữa là đến đêm trăng tròn, Sở Cuồng bị thái hậu mắng to một trận,
sau đó buồn bực mà rời khỏi tẩm cung của bà, mẫu hậu là một người hiểu chuyện,
vì vậy việc này không thể trách bà, nhưng khổ nỗi hắn lại không thể nói những
loại chuyện không tưởng này cho mẫu hậu biết được, cho dù bà có tin, thì bà có
thể đồng ý cho hắn vì cứu hoàng hậu, mà dùng ngôi vị hoàng đế để đánh đổi sao?
Hắn có thể tưởng tượng được, đến lúc đó thái hậu sẽ sai sát thủ một tát đập
chết Bánh Bao, việc hôm nay xác thực hắn rất kích động, nhưng, nếu như nàng bị
người bắt, với cái dạng đó chỉ cần bị người ta bóp nhẹ một cái, thì ngay cả óc
lẫn ruột đều bị văng ra ngoài luôn rồi.
Sở Cuồng đứng trước cửa tẩm cung thái hậu, cảm thấy thời gian không còn nhiều,
hắn cắn răng ra lệnh: “Tiểu Đức, đi triệu tất cả Ảnh vệ của trẫm, trẫm muốn
lục soát hoàng cung!”
“Hoàng thượng, lục soát hoàng cung không phải là chuyện đùa.”
“Bây giờ đành phải vậy thôi, ngươi nói cho bọn họ biết, phải lục soát tất cả
mọi ngóc ngách trong hoàng cung không được bỏ sót.”
“Hoàng thượng, vì một con chim mà làm to chuyện, lỡ lại đưa đến lời oán trách
của mọi người, hoàng thượng.”
“Từ lúc nào lại đến phiên ngươi dạy bảo hoàng đế rồi hả?”
“Nô tài không dám!”
Sở Cuồng nghĩ lại, hắn nói không phải không có lý, nếu lỡ bị người biết được,
hắn đang tìm một con chim, một sủng vật, truyền ra bên ngoài cung cũng thật
không hay, như vậy chẳng phải hắn sẽ biến thành hôn quân hay sao? Vì vậy Sở
Cuồng nói: “Ngươi hãy nói với mọi người, quốc tỷ bị mất, nhưng nhất định phải
âm thầm bảo bọn họ biết, đi tìm hoàng oanh.”
“Dạ!” Hoàng thượng anh minh, như vậy là có thể che giấu tai mắt mọi người rồi.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Hoàng cung triệu tập tất cả người bắt chim trong kinh thành vào cung, một phần
mười số người ở lại trong cung giăng lưới chim. Số còn lại được sai đến xung
quanh kinh thành, bày thiên la địa võng, nhưng thủ đoạn tuyệt đối không được
làm tổn hại đến chim, chỉ tìm duy nhất loài hoàng anh, những loài khác bắt
nhầm đều được thả ra. Dưới tầng tầng lớp lớp thiên la địa võng, gần như chỉ
trong một buổi chiều liền gần như hoàn thành công việc.
Hắn nghĩ, nếu như nàng không bị bắt, hoặc là nếu có ý thức thì mau mau về đi.
Đột nhiên hắn chợt nghĩ đến, không phải là đã bị đông cứng rơi trên đất rồi
chứ.
Hắn lập tức vội vàng phân phó, trong tuyết cũng không được bỏ qua, phải kiểm
tra cả lớp đất tuyết trong hoàng cung một lần.
Tất cả mọi người đều bị điều động đi.
Nhưng thời gian từng khắc trôi qua, mỗi một canh giờ, có đến trên trăm con
chim hoàng anh bắt được được đưa vào cung. Sở Cuồng không thể làm gì khác hơn
là hạ lệnh cho bọn chút vào một cái lồng chim khổng lồ, cẩn thận kiểm tra.
“Hoàng thượng, tất cả hoàng anh đều mang một bộ dáng giống nhau, chẳng lẽ
hoàng thượng có thể phân biệt được sao?” Tiểu Đức Tử không hiểu được.
Sở Cuồng lười giải thích, Như gia tam thông thấy vậy cũng đi qua, kiểm tra
giúp một tay.
“Nàng mau ra ngoài đi, nếu nàng ở bên trong, thì xin nàng đừng khiến chúng ta
sốt ruột, nàng đi ra mau đi.”
Sở Cuồng cả giận nói: “Nếu nàng tự mình chạy trốn, thì lập tức hiện thân cho
trẫm, sự kiên nhẫn của trẫm là có giới hạn đấy.”
Quan sát cẩn thận, dù sao hoàng anh chính là hoàng oanh, hơn một ngàn con chim
ở chung một chỗ, căn bản không thể nào kiểm tra được.”
“Hoàng thượng, làm thế nào cho phải đây?” Như Ý lo lắng hỏi.
“Chỉ còn một cách, chính là đem toàn bộ đám chim này nuôi ở đây, chờ đêm trăng
tròn, nếu như nàng có ở bên trong, mục đích của chúng ta vẫn như cũ có thể thể
đạt được!”
“Hoàng thượng, người nói cách gì là sao ạ?” Tiểu Đức Tử mờ mịt hỏi.
Sở Cuồng nói: “Ngươi có biết, con hoàng oanh kia là ai không?”
Tiểu Đức lo lắng lắc đầu, Sở Cuồng nói tiếp: “Đó là hoàng hậu chủ tử nhà
ngươi, hoàng hậu nhà ngươi là bị trúng nhiếp hồn thuật, linh hồn của nàng phải
ký thác vào thân con chim đó, chờ đến lúc trăng tròn trẫm mới có thể nhờ cao
nhân pháp thuật cao cường đến, giúp nàng khôi phục ý thức!”
“A?” Nhất thời, hắn không thể tiếp nhận được cách nói này, lại nhìn thấy hoàng
thượng, Như gia tam thông đều mang một bộ mặt nghiêm túc, mới aida một tiếng
kêu lên: “Nếu như con chim kia là hoàng hậu bị người bắt đi giết chết thì làm
sao bây giờ? Nếu nó bị chết rét thì làm sao bây giờ?!”
“–” Nếu không phải sợ mấy chuyện như vậy, hắn cần gì phải hao tốn sức lực đến
vậy?!
“Nô tài hiểu rồi, nô tài hiểu rồi, bây giờ nô tài sẽ đến trông đám người kia,
cẩn thận lật từng mảng đất tuyết lên tra mới được!!”
“Cái tên ngu xuẩn này, ngươi nên sớm nhìn ra mới phải, lại đợi trẫm nói ra mới
được sao!!”
Hừ, hắn nên tự mình đoán ra mới đúng!
Con chim đã mất tích? Mai phi suy nghĩ mấy ngày qua, theo lời cha, nếu linh
hồn hoàng hậu còn chưa tiêu tan, ký gửi trên người một người khác thì sẽ không
chết, như vậy, nơi nàng ta nương thân, có thể nào không phải là một thân
ngươi, mà nơi khác dễ dàng hơn ví dụ như bướm, chim…… hoàng oanh……
Nàng đã sớm hoài nghi, chẳng lẽ, linh hồn hoàng hậu đã ký gửi trên người hoàng
oanh, sau đó hoàng thượng đã phát hiện.
Vì vậy hoàng thượng mới đem hoàng oanh cùng thân thể hoàng hậu mang về, nghĩ
cách hoàn hồn cho nàng?
Nếu như nói, giả sử, linh hồn nàng thật sự ở trong thân chim, vậy thì có thể
giải thích được lý do tại sao hoàng thượng không tiếc tiêu tốn cả nhân lực vật
lực, chỉ vì một con chim như vậy.
Vậy…… Nếu lúc này, nàng bắt được chim, thì có thể nắm được thời cơ tốt để giải
quyết vấn đề hoàng hậu rồi.
Mai phi vào phòng lấy tấm ngân phiếu mấy ngàn lượng, đưa cho cung nữ thân cận
mình.
“Ngươi đi đi, đem số tiền này giao cho người bắt chim……”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Đột nhiên không còn ai đến đưa chim hoàng oanh nữa, chẳng lẽ hoàng oanh trong
kinh thành bị bắt hết rồi cả sao?
“Đi xem thử, những người bắt chim kia làm sao vậy?”
“Dạ, để nô tỳ đi xem thử.”
Nàng lập tức nâng váy chạy đi.
Đột nhiên lại chứng kiến một người bắt chim cầm một chiếc lồng tre, bên trong
có khoảng mười con chim hoàng oanh. Như Ý liền đi theo sau.
Thấy người bắt chim đi sâu vào trong ngách, bỗng nhiên, đặt lồng chim xuống
đất, bê một tảng đá lớn lên, hướng lồng chim nện xuống.
A!! Như Ý hét thảm một tiếng.
Người bắt chim kia sợ hãy quay đầu lại.
Như Ý nhìn lại bãi huyết nhục mơ hồ trên đất.
“A!” Nàng khóc rống lên, xông tới, mặt mày đỏ bừng, giơ tay cho người bắt chim
kia một tát!!!
“Lớn mật! Sao ngươi dám giết chết hoàng oanh?! Tại sao?!”
Như Ý không dám nghĩ đến, lỡ đâu trong đó có một con là hoàng hậu nương nương
thì làm sao đây!
Vậy chẳng lẽ người phải chết thảm như vậy sao?!
“Ngất rồi, ngất rồi…… Người đâu, cô nương này ngất rồi, mau tới cứu người!!”
-oOo-