Lạc Mất Hồn Phách.


Người đăng: HắcKê

Có câu nói ‘Nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử’ (Tức là con người
không chỉ yêu cha mẹ con cái của mình mà còn biết yêu cha mẹ con cái của người
khác, yêu tất cả mọi người trong xã hội – Câu nói này có xuất hiện trong phim
Hoàn châu cách cách do Tiểu Yến Tử nói đấy ^^), Thải Thải nghĩ mặc dù một đôi
huynh muội Thẩm gia vì lợi quên nghĩa, có bị phạt cũng đáng, nhưng Thẩm đại
này thoạt nhìn là một chính nhân quân tử, hơn nữa nghe Sở Cuồng nói, Thẩm Vân
Hiên xuất chúng, là nhân tài có tài cứu đời khó gặp, vậy, cho người này một cơ
hội, cũng xem như giúp Sở Cuồng, nàng cũng hy vọng nam nhân mình thích làm nên
nghiệp lớn, bên cạnh tụ tập vô số người tài hoa, vì vậy liền đem mối hận này
ném ra sau đầu.

Nhưng mặt ngoài nàng tỏ vẻ không biến sắc, nói với Thẩm Vân Hiên: “Thẩm đại
nhân, bản cung có thể đồng ý với ngươi đi cầu tình hoàng thượng, để Tam Cô
khỏi xuất gia, nhưng mà ngươi phải đáp ứng với bản cung một chuyện,”

“Điều gì thần cũng nguyện ý đáp ứng.”

“Bản cung muốn ngươi nhớ, ngươi thiếu bản cung một nhân tình, sau này, ngươi
phải vì hoàng thượng mà phân ưu. Nếu bản cung phát hiện ngươi có dị tâm, hoặc
là giống đệ đệ muội muội ngươi tâm tư bất chính, thì bản cung liền khiến Thẩm
gia ngươi diệt môn, lăng trì xử tử ngươi.” Nàng nói rất kiên quyết, đủ để phá
hủy lòng tự trọng của một người nam nhân khi ở trước mặt một nữ nhân.

Hắn khấu đầu xuống, nói: “Vân Hiên nguyện ý, từ nay về sau, trong lòng Thẩm
Vân Hiên chỉ có một mình Hoàng thượng!” (Oài, câu này nghe thật mờ ám ^^)

“Thẩm đại nhân, mời ngươi trở về đi, ngươi yên tâm, bản cung sẽ giúp ngươi cầu
tình với hoàng thượng.”

Sở Cuồng đứng nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ, nghiêm túc nghe bánh bao liếng
thoắng không ngừng, chợt cảm khái cái bánh bao này, cũng biết học về nhân tình
sao. Hắn quay đầu cười mỉa: “Thẩm Vân Hiên cho nàng uống canh lú rồi hả?”

“Chẳng qua thần thiếp thấy, Thẩm Vân Hiên là một nhân tài khó gặp……” Hơi sợ
hắn tức giận, nhưng mà vẫn phải nói: “Không phải có câu, cầu hiền nhược khát
sao? (Cầu mong người hiền tài như khát nước) Nếu hắn thật sự là một nhân tài,
chịu chút uất ức nho nhỏ, cũng chẳng sao cả.” Nếu quả thật là lợi quốc lợi
dân, đừng nói là uất ức nho nhỏ, dù có uất ức ngất trời, có gì không thể nhịn?
Thải Thải ngoan ngoãn ôm lấy hông của Sở Cuồng.

Không phản bác được, huống chi nàng nói rất đúng. Nguyên bản Sở Cuồng chỉ là
có chút không buông được, dù sao nếu nàng đã nói không so đo, vậy thì không so
đo đi, bèn lập tức hạ lệnh cho người mang Thẩm nhị Thẩm tam đưa về nhà chạy
chữa.

Ôm lấy nữ nhân khiến người ta yêu thích không buông tay, trong lòng nghĩ, nàng
giống như mọi lúc đều có cách để chứng minh mình là người đáng giá được
thương, đáng giá được yêu nhiều hơn vậy.

Nhưng vẫn là nhịn không được đùa giỡn một chút: “Lạ thật, không phải nàng coi
ác bá như kẻ thù, luôn thị phi phân minh sao?” Ngón tay bóp bóp cằm nàng.

“Người ta tự nhiên là ghét ác như kẻ thù, thị phi luôn phân minh, nhưng riêng
chuyện này, không phải là chuyện của người khác mà là của ta, ta làm chủ,
không còn tức giận, tại sao phải nắm mãi không buông, lại nói đó chỉ là ân oán
cá nhân, dù đúng sai không rõ, nhưng chỉ cần nhịn cơn giận, lại giúp chàng có
được một nhân tài, giúp Đại Sở tiến bộ, dĩ nhiên là thần thiếp sẽ làm được.
Chẳng qua nếu tương lai Thẩm Vân Hiên làm chuyện tổn hại đến hoàng thượng, đến
dân chúng, việc đầu tiên thần thiếp làm đó chính là lột da bẻ xương hắn!”

Phì –

“Không phải là hoàng hậu không muốn làm hoàng hậu sao, cớ sao giờ lại phát uy
trước mặt trẫm?”

“A, ta, bây giờ ta vẫn còn là a, về sau thì không phải rồi, ta bất kể, chàng
là minh quân cũng được, hôn quân cũng không sao, đều không liên quan đến ta.”
Nàng lườm một cái, hơi phát giận, Sở Cuồng vội dỗ dành: “Được được, nàng nói
sao cũng đúng.” Hôn một cái, “Nếu như nàng không làm hoàng hậu, trẫm liền
trưng hoàng hậu vị ở trên điện thờ, cả đời này trẫm chỉ lập một hậu, trẫm nói
sẽ giữ lời, cho nên tuyệt đối không phế hậu.”

“Hừ, nói thì dễ nghe lắm, tùy chàng đi, ta chỉ nghe thấy một chút mà thôi.
Nhưng mà nghe cũng được lắm……” Nàng cười một tiếng, xấu hổ làm nũng, đây là
lần đầu tiên nàng làm nũng với người khác ngoài cha mẹ. Nàng đi tới, bàn tay
bé nhỏ đút vào trong tay áo hắn.

Cho ấm.

“Bàn tay thật lạnh, thật đẹp, hoàng hậu.”

Hình như bánh bao để ý đẹp xấu… lời này, xem ra có chút câu nệ rồi.

Hắn vội sửa lời: “Bàn tay thật mềm, nương tử đáng yêu, hoàng hậu thật thông
tuệ.”

Đầu, áp vào lồng ngực hắn, nghe tiếng tim hắn đập.

Hơi khép hờ ánh mắt.

Sở Cuồng nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng.

Đột nhiên, phát hiện nàng bất động, bèn kêu lên: “Hoàng hậu?”

Một chút phản ứng cũng không có.

Sở Cuồng đỡ lấy bả vai nàng, đẩy về sau, đột nhiên chứng kiến ánh mắt bánh bao
trống rỗng, nhìn chằm chằm vào ngực mình.

“Thải Thải?” Khẩn trương gọi nàng, nhưng hai mắt nàng vẫn rỗng tuếch, giống
như, cái gì cũng không có trong đó.

“Này, nha đầu béo, nàng đừng có dọa trẫm!” Sở Cuồng lay một cái, Thải Thải vẫn
không nhúc nhích.

Ánh mắt cũng không lay chuyển, hắn nhìn gần lại, phát hiện, đồng tử trong con
ngươi của Thải Thải, đã biến mất không còn.

A?!

Hắn từng nghe nói, mắt người đột nhiên không có đồng tử, được gọi là, chứng
mất hồn……

**Thải Thải bánh bao thịt**

Một ngày.

Hai ngày.

Ba ngày.

Nàng vẫn không nhúc nhích, cơm nước cũng không ăn được, không nói một lời nào,
mắt cũng không chớp động.

Cái này gọi là một cái xác không hồn à nha.

“Đi chiêu gọi tất cả các danh y khắp thành cho trẫm!”

“Dạ!”

Như gia tam thông bóp miệng nàng, múc nước cháo, rót vào cho nàng, ngay cả
nuốt nàng cũng không làm được, khiến Như gia tam thông phải ấn cằm nàng mới
miễn cưỡng nuốt xuống. Đây là chuyện gì đây?! Tất cả mọi người loạn thành một
mớ, Cao lão đầu sau khi quan sát thật cẩn thận, nói: “Ta nghĩ chắc trúng tà
rồi, người ta làm sao ngay cả đồng tử cũng biến mất không thấy cho được chứ?
Hơn nữa còn rất bất ngờ?” Không sai, Sở Cuồng chẳng qua lúc đó chỉ ôm lấy nàng
mà thôi.

“Ta nghĩ, ba hồn bảy phách của nàng, đã không còn ở trong thể xác nữa, mọi
người nhìn xem, chẳng lẽ nàng không giống như một cái xác trống rỗng sao?”

Sở Cuồng quát: “Đi tra cho trẫm, có nghe hay không, đi tra cho trẫm!” Hắn lập
tức hạ mệnh lệnh: “Trước tiên giam ba huynh muội Thẩm gia lại!”

“Dạ!”

Gần đây Thải Thải chỉ gặp qua Thẩm Vân Hiên, chẳng lẽ, là gian kế mà Thẩm Vân
Hiên trả thù sao?

Nô tài chết bầm! Sở Cuồng nghiến răng nghiến lợi!

Đại phu nườm nượp đi đến, sau đó lại không có kết quả gì mà ra về.

Sau có một đại phu nói: “Phu nhân hoàn toàn không có bệnh chứng, loại bệnh
trạng này, thật sự chưa từng thấy qua!”

Sở Cuồng rống: “ Có ai có thể nói cho trẫm biết, hồn nàng, đã bị vứt đi đâu
rồi?!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #205