Hoàng Thượng Không Biết Thẹn Thùng 2


Người đăng: HắcKê

“Khụ khụ –”

“Hoàng thượng, tấu chương từ kinh thành đến ạ.”

“Ừ……” Hắn gật đầu một cái, ý bảo người đến để đó rồi lui xuống đi, sau đó mở
đôi mắt đỏ hoe ra. Chủ yếu là chuyện tuyết rơi, bệnh phong hàn bộc phát ở kinh
thành, phủ doãn kinh thành xin chỉ cho thái y viện phái người phát thuốc phòng
phong hàn. Sở Cuồng mới vừa nâng bút liền cảm thấy đầu óc choáng váng, nhìn
bánh bao đang đứng mài mực ở bên cạnh: “Này, nàng đến, khụ khụ, thay trẫm viết
đi.” Hắn dùng khăn tay che miệng mũi, đứng dậy lui về giường nằm yên, khàn
khàn nói: “Trẫm đọc, nàng viết, khụ khụ……”

“Hậu cung không được can chính (can dự vào chính sự).” Nàng nói.

“Trẫm đọc, nàng viết mà thôi.” Hắn cau mày, hắn không so đo, nàng so đo cái
gì? Sở Cuồng nhắm hai mắt lại: “Duyệt, nhưng thái y cục phải cùng tham gia
vào.”

Thải Thải cầm chu phê (tờ phê bằng bút mực đỏ), sau đó nghiêm túc viết xuống
một dòng chữ nhỏ.

Sở Cuồng mở mắt ra, liếc nhìn, nàng viết không tệ, rất dứt khoát.

Vì vậy hài lòng gật đầu một cái: “Bây giờ bắt đầu, nàng đọc cho trẫm nghe, đọc
xong, trẫm nói, nàng viết.”

Cứ như vậy, bận rộn đến buổi trưa, Sở Vinh tự mình đến đây mời cơm, Sở Cuồng
lấy cớ nhức đầu không ra, cho người mang thức ăn tới, thấy Thải Thải hơi phờ
phạc rũ rượi, bèn bảo với Như Ý, “Đi lấy một chén nước gừng đường, mang đến
cho hoàng hậu.” Nhìn nàng có khuynh hướng trầm trọng như vậy, lúc này hắn mới
khai ân, khoác khoác tay: “Nhìn nàng lại thấy phiền, đi xuống đi, mấy ngày nay
đi đâu tùy nàng, chẳng qua là đừng vào phòng này thôi.”

Tự nhiên lại trở nên tốt bụng như vậy, Thải Thải còn tưởng, hắn vốn bị bệnh,
còn muốn túm nàng bị bệnh theo chứ.

Thải Thải lập tức bước đi, miễn cho hắn lại kéo lại làm cái gì đó nữa……

Còn chưa có ra cửa, đã nghe thấy Sở Cuồng nhắm mắt lại hừ một tiếng: “Nhưng mà
chớ có ý đồ chạy trốn lần nữa… Bởi vì nàng trốn không thoát đâu, khắp nơi đều
có ảnh vệ của trẫm.” Vô lực a vô lực, nói xong câu này hắn liền không nói nổi
nữa.

Thải Thải từ trong ra ngoài, bị Như Ý kéo đến một căn phòng ấm áp, uống xong
chén nước gừng đường, bọc chăn lại liền đổ mồ hôi. Nàng ngủ thiếp đi, cảm giác
thả lỏng thích ý vô cùng, lúc tỉnh lại Như Ý nói: “Mới rồi hoàng thượng có
bảo, gọi đại phu đến xem cho nương nương một chút, sau đó ngài cũng uống
thuốc.”

Nàng cảm giác mình cũng không cần thiết phải uống thuốc.

Phủ thêm chiếc áo lông cừu, cùng hài da mềm, chuẩn bị trở lại Lạc Phượng lâu
xem xét một chút, mấy ngày nay Lạc Phượng lâu cả có ai ở, nhất định lạnh đến
đóng băng rồi, đó là nhà nàng, cho nên nhân lúc Sở Cuồng đặc biệt cho phép mấy
ngày hoạt động tự do liền trở về thăm nom, quét dọn chút. Hơn nữa nàng vẫn còn
hoài niệm cuộc sống tự do tự tại như trước kia.

Không khí trong Lạc Phượng lâu rất trong lành.

Ở bên cạnh Sở Cuồng, không khí vẩn đục, trên mặt lúc nào cũng có hơi thở nam
nhân phức tạp từ hắn úp tới.

Không thể nói là khó ngửi, nhưng dù sao cũng không thể gọi là thoải mái được.

Ơ – Phúc Mãn lâu ở đối diện bị san thành bình địa rồi.

Động tác thật dứt khoác, ngay cả một cây đinh cũng không chừa, nền đất bị bão
tuyết bao trùm lên che mất dấu vết. Một mảnh trắng xóa trống rỗng, Lạc Phượng
lâu thành cô lâu, cũng không còn thú vị. Đẩy cửa bước vào, Như gia tam thông
vội đốt lửa, không lâu sao, gian phòng liền trở nên ấm áp, một quyển sách đọc
mãi không qua hai trang, Như gia tam thông nhìn nàng nâng má thẫn thờ.

Thật ra thì, đối với một đôi phu thê đang yêu nhau, nàng bỏ hắn ra ngoài tiêu
dao, hình như hơi trái với đạo lý một chút, được rồi, viết cho hắn phong thơ
vậy, nàng cầm bút lên đề ‘chúc chàng sớm ngày khang phục’, xong bảo Như Ý
nhanh đưa về, Như Ý cất thư xong mới ra cửa lên xe ngựa thì nhìn thất một
người nam nhân dáng dấp cực kỳ đẹp trai đi về phía Lạc Phượng lâu.

Mới nhìn thì giống Thẩm nhị, nhưng gương mặt tuyệt đối không phải Thẩm nhị.

Hắn đi tới trước mặt Như Ý, ánh mắt bất thiện.

Rất lễ phép cúi người chào, rất lễ phép hỏi: “Có phu nhân ở nhà không?”

Phu nhân?

Nàng lạnh lùng đáp: “Không có!”

Hắn lo lắng, tiến không được lùi cũng không xong, trong lòng bấn loạn……

Hắn là Thẩm đại Thẩm Vân Hiên, hôm nay tới là vì muốn cầu tình cho đệ đệ muội
muội. Hoàng thượng thiến nhị đệ, lại muốn tam muội xuất gia làm ni cô. Mặc dù
bọn họ tội ác tày trời, nhưng làm ca ca hắn không thể bỏ mặc được.

“Ta thật sự có việc gấp…… Có thể phiền cô nương truyền lời một chút hay
không?”

“Cái tên này, nghe hiểu tiếng người sao. Ta nói không có, còn truyền lời gì,
ngươi là ai?” Nhìn lên nhìn xuống đánh, chưa từng gặp qua.

“Tại hạ Thẩm Vân Hiên, con trai lớn Thẩm gia.”

“A, thì ra là người nhà của họ Thẩm thối tha kia.”

“A…… Cô nương ơi…. Cô nương.” Lại là một cái cúi người chào, Thẩm Vân Hiên này
tính cách nho nhã, dù có bị người chê cười, cũng không dám đánh lại, mà cho dù
dám cũng sẽ không làm. Hắn quả thật khác xa với hai kẻ chui ra từ một bụng mẹ
kia. Hắn đổ mồ hôi lạnh: “Cô nương……”

Như Ý vội vàng lên xe ngựa, không thèm nhìn hắn một cái, nghênh ngang rời đi.

Bị người ta lơ, thật là lúng túng…… A…… làm sao cho tốt bây giờ. Thẩm Vân hiên
nhắm mắt vòng ở bên ngoài hai vòng, cuối cùng mới bước vào. Thấy có một người
ở trong phòng, mở to hai mắt nhìn hắn, hắn liền toát mồ hôi đầu, cúi người
thật thấp để chào, vô cùng khách khí nói: “Tại hạ Thẩm Vân Hiên……”

“Thẩm?” Vừa nhắc tới họ Thẩm liền cảm thấy thật uất ức.

Hắn quỳ bộp xuống, nói: “Tội thần Thẩm Vân Hiên bái kiến hoàng hậu nương
nương!” Không nói thêm lời, khấu đầu cốp cốp cốp.

Tiếng vang giòn tan.

Thải Thải sửng sốt.

Người này, tính tình thật thẳng thắn.

Thẩm Vân Hiên ngẩng đầu, thấy Thải Thải, lại khấu đầu hai cái cốp cốp nữa:
“Nương nương, nhị đệ của thần đã thành phế nhân, tam muội nhà thần lại bị
hoàng thượng hạ lệnh xuất gia, đệ muội của thần đều còn trẻ người non dạ, xin
nương nương thay mặt cầu tình với hoàng thượng, tha thứ cho bọn họ.”

Phế nhân? Sao lại thành phế nhân?

Xuất gia? Vì sao lại xuất gia?

Thải Thải đầu đầy mê hoặc, hỏi: “Có gì ngươi cứ từ từ nói… từ từ nói.”

“Hoàng thượng, đã thiến Thẩm nhị!” Haiz, mặt đỏ lên, nhắc tới hắn liền đau
lòng, cầu người nhưng lại cảm thấy đáng đời bọn họ, đây là do đại ca hắn không
dạy bọn họ cho tốt.

Không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cốp cốp, lại một chuỗi tiếng khấu đầu.

“Đầu của ngươi, sao lại tự giày vò như vậy chứ?”

Ai ngờ Như Ý lộn trở về, thở phì phò nói: “Ta đoán thể nào ngươi cũng không
biết xấu hổ, quả nhiên tự ý đi vào, đệ đệ muội muội của ngươi làm ra chuyện
như vậy, ngươi không biết thẹn, lại còn đi cầu cạnh! Thật đáng xấu hổ!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #204