Người đăng: HắcKê
“…… Hu……” Thải Thải khóc ra thành tiếng, chui đầu vào ngực hắn, lớn tiếng
khóc, bàn tay nhỏ bé còn níu chặt lấy xiêm y hắn. Sở Cuồng đột nhiên cảm giác
nàng rất đáng thương, chỉ là việc nàng tự ý xuất cung, hắn còn chưa hết giận,
nhận được tin bồ câu đưa tới nói hoàng hậu đang ở U Châu, vì vậy hắn với đi
suốt đêm, quan sát hết mấy ngày, mới phát hiện nàng sống rất thoải mái, vì vậy
lại càng thêm tức giận.
“Đáng chết, bây giờ nàng đã biết, rời khỏi trẫm, là một việc ngu xuẩn nhường
nào chưa?”
“Sở Cuồng…… Ta cũng không trở về nữa, ngươi cần gì phải xuất hiện ở đây……”
Nàng vùi đầu, bất đắc dĩ nói.
“Ngươi còn chưa mất, cho nên không cần trở về, chẳng qua nếu như đêm qua người
nọ không phải là trẫm mà là ai đó khác, như vậy, trẫm sẽ giết chết ngươi cùng
tên gian phu kia!” Hắn dọa giẫm nàng, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của nàng, cúi mặt
xảo trá cười: “Trẫm vốn rất giận, còn đang suy nghĩ xem việc tìm nàng đến tột
cùng có đáng giá không, nhưng đêm qua nghe thấy nàng gọi tên trẫm cảm động như
thế, thôi, trẫm tạm thời tha thứ cho nàng vậy……”
Gương mặt đang mất mác của nàng, bất chợt đỏ bừng, sợ hãi nhìn hắn, tim đập
nhanh.
“Ngươi nói, người đêm qua, là ngươi?”
Đầu hắn cúi xuống bên tai nàng, ngậm lấy vành tai nàng, hôn một lát mới lặng
lẽ nói: “Người đêm qua, là trượng phu của nàng, nương tử đại nhân……”
“Hoàng thượng ~~ hoàng thượng nô tỳ bị oan mà ~~” Thục phi nhân lúc vừa nãy
liền chỉnh trang lại, bây giờ mới đẩy cửa xông vào, như hoa đào gặp mưa, quỳ
xuống trước mặt Sở Cuồng: “Hoàng thượng, nô tỳ bị oan uổng, nô tỳ không hề có
ý muốn trốn ra khỏi cung, là bọn họ bắt cóc nô tỳ!” Thục phi nắm lấy áo Sở
Cuồng: “Nô tỳ với hoàng nhi, đều vạn phần nhớ thương hoàng thượng.”
Sở Cuồng sửng sốt, đau đầu, hắn nhíu mày nói: “Thục phi, trẫm đã biết rồi,
ngươi lui xuống trước đi.”
“Hoàng thượng, lâu như vậy không gặp nô tỳ cũng hoàng nhi, chẳng lẽ người
không tưởng niệm sao?”
“Ừ, trẫm nhớ, ngươi đi xuống trước đi, chuyện của ngươi, chờ sau này từ từ
trẫm sẽ tính.”
“……” Vẻ mặt nàng đau khổ, lau nước mắt.
Thải Thải mới vừa nghe nói, người đêm qua không phải là người khác mà là Sở
Cuồng, lập tức vui mừng vạn phần. Nhưng mà bị Thục phi quấy rối, nàng lập tức
bình tĩnh lại, nếu như đêm qua là Sở Cuồng, hắn lại không chuẩn bị truy cứu
chuyện mình trốn đi, tại sao lại còn dứt khoát hiện thân chứ? Hơn nữa còn
phong lưu một đêm, hắn không nói một lời, lại không biết đi làm cái gì. Thải
Thải tức giận giơ tay lên, cho hắn một cái bạt tai nặng nề.
“Sắc ma!”
“Cái gì?!” Mới rồi vẫn còn rất tốt, sao giờ biết được chân tướng, liền dám gọi
phu quân là sắc ma chứ?
“Buông ta ra, sắc ma!” Nàng lặp lại.
“Nữ nhân đáng chết này, vì sao nàng vẫn còn chưa tỉnh táo lại, những chuyện
này vì sao lại xảy ra, trẫm cứu lấy sự trong sạch của nàng, nàng không nhanh
cảm ơn phu quân đại nhân, lại còn dám gọi phu quân là sắc ma ư?”
Thục phi nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương luôn vô phép thế đấy ạ.”
“Ngươi lui xuống!” Hắn vung tay áo.
Thục phi đứng dậy, chu môi bước ra ngoài.
Thải Thải muốn thoát khỏi lòng hắn, đáng tiếc không có hiệu quả, cặp mắt đỏ
hồng, nhớ đến cảnh thượng cuối cùng vào đêm qua, nàng nhìn thấy hắn mặc quần
áo xong xuôi rời đi, a, hình như đêm qua một chữ hắn cũng không thèm nói, hại
nàng tưởng đó là một giấc mộng xuân. Sở Cuồng đè nén lửa giận, khóa chặt nàng:
“Đêm qua, đến tột cùng là ai đã nhiệt tình như vậy chứ?” Hắn hôn lên môi nàng:
“Là ai đã gọi tên trẫm?”
“Sở Cuồng, ngươi cố ý phải không?” Thải Thải rưng rưng hỏi: “Tại không lại
không nói lời nào liền chạy lấy người? Chuyện quan trọng vậy, chẳng lẽ không
nói cho rõ ràng được sao? Sở Cuồng, nếu ta chết thì làm sao đây?”
“…… Nàng nói nàng vì trẫm mà chết?”
“Ta nói nếu ta chết thì sao đây?”
“Ý nàng tức là, vì nàng cho rằng mình đã mất trong sạch, cảm thấy thật có lỗi
với trẫm, nên mới tìm đến cái chết?” Đột nhiên hắn vui vẻ cười, tiếp tục hôn
lên: “Có phải nàng để ý, nàng vẫn chỉ thuộc về trẫm thôi phải không?”
“Ta……” Nàng khóc ròng, nói: “Không phải ngươi, thì ta không để ý đến chuyện
này sao?”
“Ít nhất, còn không đến mức đi tìm chết, nếu không phải trong lòng nàng cảm
thấy xấu hổ, nơi này cũng không có ai ép nàng, nàng cần gì đến mức phải chết
chứ?”
Cắn môi: “Thật ra ta tuyệt đối sẽ không tìm cái chết, dù sao, ta chỉ là mượn
tên đạo tặc hái hoa kia dùng tí mà thôi.”
“Vậy sao? Vậy thì ai lấy dải lụa, ai cài chốt cửa nhỉ?”
Mặt đừng đỏ bừng, nghiêng đầu im lặng.
“Trẫm để Ảnh Vệ lại chỗ này, yên tâm, nàng không chết được.” Nói xong, ôm nàng
đặt lên giường.
Hừ nhẹ bên tai nàng: “Nương tử ngoan à, chơi đã, điên khùng cũng đã rồi, vi
phu phải gọi nàng về ăn cơm thôi……”
Nhớ đến đêm qua, thật mất mặt mà, nàng nắm tay hắn lên, hung hăng khẽ cắn.
Cắn đến chảy máu.
Sở Cuồng cười một tiếng: “Răng sắc thật, đêm qua, sao lại không phát hiện nhỉ,
lúc đó hoàng hậu nương nương hôn trẫm thật nhột nha!”
“Sở Cuồng, ta tuyệt đối sẽ không trở về với ngươi, ngươi nên chết tâm đi!”
Nàng đẩy cánh tay hắn ra, nói.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Trên mái nhà Lạc Phượng lâu, mấy bóng người nhảy lên, hai tử y hộ vệ nhìn chủ
nhân mình, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, nếu đêm qua, chủ nhân ra tay, như vậy,
bây giờ người ôm cô nương này đã là chủ nhân rồi.”
Không sai, nếu như đêm qua y bắt cóc nàng trước, bây giờ, nàng chính là người
của y rồi. Huống chi y thật sự đến nhìn nàng, cách nàng gần như thế, thậm chí
đã nắm lấy tay nàng, kết quả, nàng chỉ nhẹ nhàng gọi một tiếng ‘Sở Cuồng’. Ở
thời điểm ý loạn tình mê, nàng gọi Sở Cuồng?
Cho nên, dù đêm đã đến trước hắn một bước, cuối cùng vào một khắc đó, y lại
thất bại thảm hại.
Cưỡng bức nàng, hắn không làm được, nếu làm ra chuyện như vậy, hắn liền không
bao giờ còn là Quan đại ca trong cảm nhận của nàng nữa.
Mà sẽ là một cầm thú, một tiểu nhân xấu xa lợi dụng lúc người khác gặp khó
khăn.
Quan Bộ Phi đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài: “Chúng ta đi, trở về Hung Nô thôi.”
“Dạ!”
Ba người nhảy xuống, giạng chân nhảy lên ba thớt ngựa vừa đến, hiên ngang rời
đi.
Hắn mím miệng, cau mày suy nghĩ, hy vọng, sẽ không hối hận, hy vọng, vĩnh viễn
sẽ không hối hận……
Cho dù có phải sống trong sự nhớ thương điên cuồng……
-oOo-