Người đăng: HắcKê
Cùng lúc đó ở trong một căn phòng khác, Như gia tam thông bị người điểm huyệt,
không thể động đậy được, Cao lão đầu cũng nằm vật ra như một xác chết. Mồ hôi
lanh của Như gia tam thông chảy ra, tí tách rơi theo đầu ngón tay xuống mặt
đất, đêm que, họ cảm thấy mình bị hôn mê, cả người nóng ran, vì vậy mở cửa
định đi lấy nước lạnh uống…, bất ngờ lại bị người tập kích từ sau lưng, điểm
huyệt đạo, rồi bị vác vào trong phòng. Sau đó có mấy nam tử mặc áo đen, mang
theo mê hương đốt vào phòng Cao lão đầu.
Thủ đoạn của bọn họ rất nhanh gọn, hành động lại nghiêm mật kỷ luật, khiến
lòng của Như gia tam thông cứ thấp thỏm không yên. Rốt cục mặt trời cũng nhô
lên, chiếu vào bên trong phòng, lập tức nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của nương
nương. Như gia tam thông nhắm mắt lại, hận không thể lấy chết để tạ tội, gian
phòng của họ cách của Thải Thải chỉ một tấm vách, mọi động tĩnh trong phòng
nàng, giữa đêm khuya yên tĩnh ai cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Đêm qua, nương
nương ý loạn tình mê…… Như gia tam thông cũng biết mình là người không đáng kể
đến, nếu không bị người điểm huyệt, chỉ sợ là cũng đã bị giống nương nương……
Xem ra, mục tiêu của họ là nương nương mà thôi.
Cách một căn phòng, Thục phi cũng nằm trên giường, bị người điểm huyệt, nàng
trợn tròn mắt, cả kinh lắng nghe nhịp tim của mình.
Tiếng ồn vang lên, cửa phòng bị đẩy ra. Cao lão đầu lúc nãy mới tỉnh dậy, giải
thoát cho Như gia tam thông xong cũng xông tới, cởi bỏ huyệt đạo giúp Thục
phi.
Thục phi la hét: “Cuối cùng là thế nào, tại sao lại bị vậy? Có phải có kẻ xấu
ám toán chúng ta không?”
Cao lão đầu không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu đã dậy, thì ngồi im một
chỗ đi, đừng nói lời vô ích.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
“Nương nương……” Như Tâm nhào qua ôm lấy Thải Thải, Như Ý hốt hoảng bắt đầu dọn
dẹp mọi thứ trong phòng, Như Nguyệt lại kinh hoàng không nói được lời nào.
Thải Thải ngơ ngác ngồi, mặc cho tỷ muội Như gia loay loay thế nào, nàng cũng
không phản ứng. Như Ý nhẹ nhàng lúc lắc Thải Thải: “Nương nương, người nói một
câu đi. Nương nương.” Thải Thải nghiêng đầu mỉm cười, nhưng trông như đang đưa
đám. Như Ý cùng Như Tâm liếc mắt nhìn nhau một cái, Như Tâm dịu dàng ôm chặt
lấy nàng: “Nương nương, đều do tụi em, bảo vệ không chu toàn. Là cho chúng xem
bất cẩn, không thể bảo hộ tốt cho nương nương.”
Thải Thải cúi thấp đầu, mắt mỏi quá, suy nghĩ một chút xíu, nàng chợt nhìn
thấy bộ dáng Như Tâm Như Ý Như Nguyệt như sắp khóc, lại suy nghĩ trong chốc
lát, kéo y phục của mình lại, mang giày vào, sau đó đứng dậy bảo: “Dọn hết đồ
ở đây đi, sau đó gói kỹ lại đem ra ngoài thành đốt thành tro, tốt nhất là ngay
cả bụi cũng không còn.”
Nghe thấy Thải Thải nói chuyện, Như gia tam thông mới thả lỏng.
Ba người bọn họ tay chân lóng ngóng thu dọn chăn nệm, giường, đợi lát nữa đem
đi đốt.
Lại lo lắng cho nương nương nhà mình, nên dặn Cao lão đầu cùng Thục phi trông
cho thật kỹ.
Thải Thải đóng cửa lại, mở hộc tủ ra, cầm lấy một mảnh dải màu đỏ. Thầm nghĩ,
dải vải này cũng đủ dài rồi, rồi đặt ghế ngồi dưới xà nhà, ném dải vải vòng
qua xà. Sau đó thắt nút lại, nàng tự mình đứng lên, thử thăm dò, đưa đầu vào
rồi hoa chân múa tay. Nhắm mắt lẳng lặng nghĩ: đêm qua, không biết đã xảy ra
chuyện gì. Hương kia thật lợi hại, sợ rằng sẽ trở thành oán an cả đời nàng,
vĩnh viễn không có cơ hội giải oan. Nhẹ nhàng kéo dải vải, định kiễng chân
lên.
Cao lão đầu ở bên ngoài thấy bóng nàng như vậy bèn xông vào.
Ông sợ đến mức suýt nữa thì tè ra cả quần: “Đồ nghi ngoan, con đừng có chết,
con chết thì đồ nhi tốt của ta cũng mất mất.”
“Sư phụ, nếu không biến thành quỷ, kiếp sau lại làm đồ đệ của người.”
“Dù sao con cũng đừng xúc động, đừng xúc động!”
Thải Thải ngẩng đầu nhìn dải vải, bất chợt cảm thấy mê muội, lại đưa luôn đầu
vào đó. Mặt nàng đỏ như quả táo, treo trên dây vải, dưới chân đạp ghế tròn lảo
đảo, lúc này xin miễn bàn về độ kinh hiểm. Cao lão đầu hu hu khóc lớn: “Đồ nhi
ngoan, con chết, sư phụ không còn ai để trông cậy cả.” Ông khó, lôi kéo sự chú
ý của Thục phi, Thục phi chỉ vào Thải Thải, sửng sốt: “Ngươi muốn tìm chết?”
Đột nhiên trong lòng nàng ta gấp gáp, bây giờ, nàng ta còn chưa thể rời bỏ
Thải Thải được, không thể để nàng chết được, bất chợt Thục phi cái khó lại ló
cái khôn, ha ha ha ha cười lớn: “Ta đã suy nghĩ ngàn vạn cách ngươi sẽ làm,
duy chỉ có cách ngươi treo cổ chết là không nghĩ đến, ngươi chết đi, thân thể
ngươi đau, mà kẻ thù thì sẽ sung sướng!”
“…… Mình đau, kẻ thù sung sướng……” Thải Thải tự lẩm bẩm, lại chóng mặt ngẩng
đầu nhớ đến cha mẹ mình, sau đó nghĩ đến nếu Sở Cuồng biết chuyện rồi, có thể
hay không sẽ nói, haiz, vật của ta cũng bị kẻ khác trộm rồi, nàng, ta không
cần nàng nữa.
Nghĩ vậy, nàng dùng sức đập đầu mình, Chu Thải Thải ngu ngốc, không phải ngươi
đã sớm bảo, ngươi chính là của ngươi sao, vậy, sao bây giờ ngươi lại dùng dây
vải treo cổ là vì cái gì chứ? Nàng cau mày nhìn Thục phi, cách một lát quả
nhiên nhảy xuống từ băng ghế, nói: “Thật ra thì ta cũng không phải muốn chết,
ta chỉ đứng trên đó xem thử có ngắm cảnh được hay không mà thôi, Thục phi,
ngươi có từng ngắm cảnh từ trên xà nhà chưa……” Mặt nàng không chút thay đổi đi
tới, nhàn nhạt nói: “Rất là đẹp mắt……”
Nói xong, đầu vẫn còn thật choáng, nàng bèn chống tường đến giường nằm xuống,
thút thít một tiếng, nàng bắt đầu cuộn người lại mà khóc.
Thục phi nhìn thấy nàng cũng thật đáng thương.
Đi tới, đỡ bụng ngồi xuống: “Bây giờ ngươi cũng không phải thê tử của ai cả,
đời này ngươi còn có thể thành thân mà, dù sao, tất cả đều do tên đạo tặc hái
hoa kia thôi……” Lời này thật miễn cưỡng, nàng ta nuốt nước miếng: “Không chừng
tên đạo tặc kia còn tuấn mỹ hơn cả hoàng thượng của chúng ta đấy.” Thấy Thải
Thải không để ý đến mình, nàng ta ngậm miệng cũng không được, đi cũng không
được, mà ngồi không cũng không được luôn.
Đang nói, tiếng cửa cộc cộc vang lên dồn dập, Tam Cô xảo quyệt ở bên ngoài
kêu: “Các ngươi mở cửa, mở cửa, mau thả nhị ca của ta ra!”
Thục phi hừ một tiếng, sau đó gọi Cao lão đầu trông Thải Thải, còn mình tự
chậm rề rề xuống lầu, mở cửa ra.
Mắt cho trừng mắt to.
Cả hai đều không phải là nữ nhân hiền lành gặp nhau.
Một cơn gió thổi qua, Tam Cô xảo quyệt vội vàng hỏi: “Nhị ca của ta đâu rồi,
các ngươi giấu nhị ca của ta ở nơi nào rồi?!”
** Thải Thải bánh bao thịt**
Cùng lúc đó, bên trong thủy lao đen tối ẩm ướt, Thẩm nhị thiếu toàn thân ướt
đẫm, nhìn bàn ủi đang bốc hơi nóng trong chậu than.
Bàn ủi đỏ lên, chẳng lẽ, là muốn dùng cho y sao……
“Tha mạng! Xin tha mạng!” Thanh âm của y khàn khàn đến khác đi.
“Hừ.” Một tiếng hừ lạnh lùng trong trẻo, nhẹ nhàng vang vọng bên trong thủy
lao, hắn không chút tình cảm ra lệnh: “Lột quần áo y ra, hành hình.”
“Dạ!”
-oOo-