Người đăng: HắcKê
Gió đêm lạnh lẽo, trên lớp ngói hồng của Lạc Phượng lâu kết một lớp sương
mỏng.
Nàng nóng quá –
Nằm trong chăn trên chiếc gường bằng gấm, cặp mắt khẽ nhắm, hơi thở nhẹ như
mây bay, thân thể phiếm hồng. Giống như, nếu như lúc này nếu có người ôm nàng,
thật tốt biết bao…… Suy nghĩ này khiến lòng nàng nhảy nhót, mặt đỏ hồng, ngay
cả chính nàng cũng cảm thấy xấu hổ đến kinh tâm động phách –
Cho dù có kháng cự, nhưng nàng vẫn vội vàng cởi bỏ vạt áo của mình, cầm lấy
một chiếc khăn hồ điệp lau lớp mồ hôi mỏng trên da. Lúc này, máu dịch toàn
thân cao thấp của nàng giống như đang chạy loạn, muốn thoát ra từ lỗ chân lông
của nàng, cổ họng khô khốc, khi thở tựa như phun ra một làn khí màu trắng.
Toàn thân nàng, càng ngày càng mềm nhũn vô lực, gương mặt lại càng thêm đỏ,
thỉnh thoảng nàng nhẹ nhàng mở mắt ra, lúc này tròng mắt tựa hồ càng đen hơn
so với bình thường. Dưới ánh đèn u ám, nàng chỉ muốn vươn tay lên nắm lấy một
cái gì đó.
Sau đó ánh mắt nàng giống như hàm chứa một loại sóng xuân, lấp lánh trong đêm
đen, nàng đột nhiên rất muốn, rất muốn. Cảm giác nơi trái tim ẩn ẩn đau đớn,
nàng hi vọng nơi có ánh đèn, thân ảnh của hắn có thể phá tan sương mù, đến bên
cạnh mình. Xào xạt, ngoài cửa sổ vang lên tiếng gió quét qua lá trúc. Nàng khe
khẽ thở dài một hơi, nhớ đến đêm đó, hắn trông thật đẹp, xiêm y màu trắng được
ánh trăng chiếu rọi tựa như phát ra vầng sáng nhàn nhạt, lá trúc xanh biếc,
khoác ánh vàng, theo trường kiếm của hắn rơi xuống lả tả.
Nàng nghĩ, từ một khắc đó, mặc dù nàng không chịu thừa nhận, nhưng mỗi khi
rảnh rỗi lại len lén tương tư, hi vọng, lấy được một người phu quân xuất sắc
như vậy.
Sai lầm rồi sao? Trong lòng hơi đau đớn, trên đời này, có nữ nhân nào mà không
muốn lấy một phu quân hoàn mỹ được chứ.
Nàng, cho đến giờ vẫn là một tiểu nữ tử mà thôi.
Cho nên đã trở nên thật tầm thường, yêu thương sâu đậm người nọ, chỉ sau một
khắc kinh hồng kia.
Không thể không nói, đêm nay nếu không bi thương, không cô đơn như vậy, nàng
tuyệt sẽ không thừa nhận điều này.
Cố gắng khắc chế một chút tình ý chợt lướt qua rồi biến mất, nó nhiễu loạn
trái tim vốn đang bình thản của nàng.
Phù sinh như mộng, mấy khi được vui vẻ? Nàng giơ tay lên, lau đi giọt lệ nơi
khóe mắt, từ bên môi khẽ thốt lên hai từ.
“Sở Cuồng……”
Không phải nàng không xa rời được người kia, chỉ là không nghĩ đến, muốn xóa
bỏ được cái tên này, cũng không đơn giản như vậy.
Nguy rồi nguy rồi, hôm nay có uống rượu đâu, mà lại say thế này, nàng nhìn
thấy thân ảnh thon gầy kia, dưới ánh đèn, mang theo hương đêm thấm vào tận
ruột gan đang lẳng lặng tiến tới gần, ngồi xuống bên mép giường nàng, hai
tròng mắt nhìn chăm chú. Tình cảnh này thật giống cảnh, nàng như con mào đang
chảy nước mắt nước mũi ròng ròng, khóc tu tu ngồi trong góc liếm vết thương.
Mà hắn, hai mắt vẫn lạnh lùng như ngày xưa, vẫn thói quen ngồi đó ngắm nàng,
một lát sau lại biến ra một hồ nước nóng, ôm nàng ngâm người vào trong đó,
không muốn buông tay……
Trong phòng thật sự quá thơm quá thơm, hương vị quen thuộc kia quả thực quá mê
người.
“Sở Cuồng……” Tiếng gọi nhẹ nhàng ngọt ngào tràn ra từ bên môi.
Sau đó nàng nhìn thấy tay hắn chậm rãi nâng lên, lau lên gò má của nàng, lại
nhẹ nhàng phủ lại.
Tiếng thở dốc, càng ngày càng khó đè nén, nặng nề chui ra từ cổ họng nàng……
Nàng cảm giác cả người được nâng lên nhẹ nhàng. Vì vậy bèn nghiêng người, dứt
khoát bám chặt lấy bộ ngực dày rộng ấm áp này. Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống,
từ từ cắn nuốt tất cả mọi thứ của nàng, nhưng cảm giác này lại khiến nàng yên
tâm vô cùng. Đầu óc trống rỗng, lại nhớ đến đêm đó, người nọ cuồng vọng tuyên
bố, giống như lời nguyền rủa đâm thẳng vào trái tim nàng: ‘Tất cả mọi thứ của
nàng, đều thuộc về Sở Cuồng……’ Nàng khẽ rên, mang theo cả âm thanh khóc thút
thít: “Sở Cuồng…… Sở Cuồng……”
Bàn tay tê dại, đã chui vào vạt áo hắn.
Còn chưa đủ, nàng còn muốn nữa, quấn chặt lấy thân thể rắn chắn hữu lực kia,
hay chân vòng lên người của hắn.
“A……. Sở Cuồng……” Nàng nhẹ giọng hừ, bất chợt lại phát hiện, hình như mình đã
rên rỉ như vậy một hồi lâu.
Bàn tay nàng, ôm lấy bờ mông săn chắc của hắn, tựa như vuốt lên một tấm tơ lụa
thượng hạng.
“A……. A…… Uhm~~” Run rảy, ngay cả lưỡi cũng bắt đầu run rẩy, sau đó, lại bị
người ta dùng một phương thức vô cùng xấu hổ, bịt chặt miệng lại.
Giấc mộng này, kéo dài bao lâu, nàng không nhớ được, mãi cho đến lúc nhiệt độ
thân thể hạ xuống thì chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngủ thiếp đi. Cuối cùng, nàng chỉ
nhớ được hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn khẽ, bước chân trần, nhặt áo lên, ưu
nhã mặc vào, sau đó nhanh chóng biến mất trong vầng sáng bình minh.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Cho đến lúc mặt trời nhô lên cao, nàng mới nhúc nhích tấm thân mệt mỏi quá độ,
mệt thật, sao lại mệt như vậy? Sau đó nàng mới nhớ tới, đêm qua nàng mơ một
giấc mộng xuân (nguyên văn là côi lệ: đẹp đẽ, lộng lẫy). Nàng quả thật không
thể tin nổi, mình lại mơ thấy một giấc mộng xuân như vậy. Giơ cánh tay lên, vỗ
vỗ trán, gương mặt đỏ bừng lặng lẽ nhớ lại. Nam chủ nhân của giấc mơ kia, tại
sao lại là Sở Cuồng…… Thải Thải chợt kinh hoàng, giống như có thứ gì đó sẽ từ
cổ họng thoát ra ngoài. Trong mộng, nàng xấu hổ đến cỡ nào chứ, chẳng những
không phản kháng với sự xâm phạm của hắn, mà còn…… Hết sức phóng túng, phối
hợp……
Nhưng……
Cắn môi, trong lòng lại thỏa mãn dị thường.
–!!!!
Nàng trừng lớn cặp mắt, ánh mắt rơi vào những chấm loang lỗ trên hai chân
mình. Lập tức kinh ngạc đến nỗi suýt nuốt trọn đầu lưỡi.
Trên giường một mảnh hỗn độn, màn che cũng bị kéo xuống đầy đất, còn cả xiêm y
rối tinh nữa. Thải Thải cơ hồ lăn từ trên giường xuống, hốt hoảng bò về phía
chiếc gương lớn, sau đó đầu gối nàng bủn rủn, quỳ rạp xuống trước mặt gương.
Hóa ra, vết bầm không chỉ đầy trên chân nàng, si ngốc nhìn dấu hôn màu hồng
nhạt khắp người, hận không thể đâm đầu vào gương chết đi cho rồi.
Rốt cục là đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ không phải là mộng sao?
Lúc này nàng mới phát hiện ra sự khác thường của thân thể, bụng dưới, thật sự
rất đau, đau rát. Giống như bị cà mất một lớp da vậy.
Nàng lảo đảo bò lại lên giường, kết quả, thấy trên đấy, có mấy mảng dấu vết
sau hoan ái.
Hu – muốn chết muốn chết mất! Nàng lại gặp phải đạo tặc hái hoa! Đột nhiên lại
nhớ đến mùi thơm hôm qua, có lẽ, đó chính là ** hương trong truyền thuyết!!
-oOo-