Một Chén Canh Mê.


Người đăng: HắcKê

Vẻ mặt tà ác của nàng nheo lại, nắm lấy bàn tay trắng nõn của nhị ca.

“Nửa đêm canh ba, phiền nhị ca ngươi ra tay vậy, nhân lúc nha đầu kia ý loạn
tình mê, thuần phục, giải quyết nàng ta, sau đó lấy trở về Thẩm gia làm Nhị
thiếu phu nhân. Lạc Phượng lâu của nàng ta, sẽ trở thành vật trong túi của nhị
ca.”

“Cái gì? Ngươi bảo ta phải cùng nàng gạo sống nấu thành cơm chín, sau đó còn
lấy nàng làm thê tử?!”

“Không sai, nha đầu kia có bàn tay biết làm ăn, nói năng lanh lợi, mặc khác,
xuất thân không tệ, huống chi lại thông minh xinh đẹp, còn không xứng với
người ngu ngốc như nhị ca hay sao?!” Nàng đã chú ý đến nàng ta lâu rồi, loại
người như vậy lôi về nhà làm nhị tẩu, đối với Thẩm gia có lợi không có hại.
Tam Cô xảo quyệt gõ vào ót nhị ca: “Nhị ca, ngươi yên tâm, ánh mắt ta tuyệt
đối không có lầm đâu.”

Thẩm nhị thiếu âm trầm nhìn muội muội của mình, thấy bộ dáng nàng điêu ngoa
chanh chua, trong lòng dù phát hỏa, nhưng mà cách nàng nói cũng thật không tệ.
“Ta nghĩ, dù nàng có đến tay ta, cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi.”

Nam nhân thối tha! Mặc dù là nhị ca của mình, nhưng cũng là một nam nhân thối
tha, trong lòng biết rõ điều kiện người ta tốt như vậy, rốt cục lại chỉ cho
nàng ta làm tiểu thiếp “Mẹ nó khốn kiếp!” Nàng hung hăng đạp nhị ca mình một
cú “Tại sao ngươi lại sinh ra ở Thẩm gia chúng ta chứ?”

“Vậy ai là kẻ nghĩ ra cái cách chết tiệt này chứ?”

“Ta cũng muốn tốt thôi, cô nương kia nhân phẩm rất tốt, ngươi không phải chịu
thua thiệt gì cả, huống chi lại có lợi cho Thẩm gia, ngươi suy nghĩ xem nếu
Lạc Phượng lâu cùng Phúc Mãn lâu hợp lại làm một, mối hôn sự này, ngươi liền
khiến gia nghiệp lớn thêm ít nhất một phần mười.”

Điều này không sai.

Thẩm nhị thiếu lén lút nhìn chén **, cắn răng một cái, được rồi, làm thì
làm.

Hai người vừa định ra cửa, Tam Cô xảo quyệt lại nhìn thấy một nam nhân cao lớn
tuấn mỹ đi từ cửa vào, tròng mắt lạnh như băng quét qua mặt của nàng, tuy giật
mình nhưng do bị Thẩm nhị thiếu gọi, lại không thể không nhanh chóng xuống
lầu, “Nhị ca, từ lúc nào trong tiệm chúng ta lại có người như vậy?” Thẩm nhị
thiếu nhìn một cái, đáp: “Khách của đại ca, đại ca nói, là bạn bè hắn kết giao
ở trong kinh thành, đến U Châu để thăm người thân nên tạm thời ở đây.”

Tam Cô nhìn ra được, người này, tuyệt đối không phải người bình thường. Ít
nhất người nam nhân này võ nghệ rất cao cường, chỉ từ dáng vẻ nhẹ nhàng kia
của hắn cũng có thể nhận ra được.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Lạc Phượng lâu thật sự dẹp tiệm rồi, sáng sớm đã treo bố cáo ‘Muốn ăn cơm, mời
đến cửa đối diện’.

Sau đó cửa lớn luôn được đóng chặt, Thải Thải bị người trói gô lại, treo ngược
lên xà nhà, cả người buông xuống như dải lụa.

Hai cánh tay rũ xuống, hai ngón tay chống trên mặt đất. Cao lão đầu gọi đó là
‘Nhị chỉ thiền’.

“Hu hu hu…… Ta không muốn luyện, ta muốn xuống.”

“Còn sớm, luyện tiếp.” Cao lão đầu phất cây roi trong tay.

Thải Thải đây là làm sao chứ, là tự mình chuốc lấy cực khổ à nha, là vì cái gì
đây chứ? Bây giờ nước mắt chảy ròng ròng, Như gia tam thông đánh không lại lão
đầu này, liều chết hợp lại ôm lấy Thải Thải, trong chốc lát cũng bị trói gô
vào ghế nhìn nương nương chịu tội. Trời ơi, cái ông già chết tiệt này giết
người mà.

Ông thả lỏng một đầu sợi dây, lực được thả lỏng, ngón tay Thải Thải sẽ phải
chịu một áp lực lớn hơn.

“Tại sao trước kia ta không gặp phải ông chứ, lúc ta giảm cân, nếu gặp phải
ông, cha mẹ nằm mơ nhất định cũng có thể cười được.” Nàng mồ hôi đầm đìa, bắt
đầu khóc rống: “Ta không muốn làm thiên hạ đệ nhất, dù sao, chết là được rồi,
ông giết ta đi!” Các nàng đã bị người ta uy hiếp, hoàn toàn không thể động đậy
được. Thục phi từ trên lầu một hồi đi xuống lại một hồi đi lên, lén mím môi
cười chế giễu, Cao lão đầu rống lên một tiếng: “Nhìn nữa ta móc hai tròng mắt
của ngươi ra bây giờ!”

“Á!” Thục phi vội vàng ôm chiếc bụng bự bò trở về, rầm, đóng cửa lại.

Cốc cốc cốc! Ba tiếng gõ cửa, bên ngoài vang lên một thanh âm khách khí: “Có
ai không? Có ai ở nhà không?”

Lúc này Cao lão đầu mới cau mày, thả Thải Thải xuống, sau đó mới cởi sợi dây
trên người bọn Thải Thải xuống. Thải Thải mồ hôi chảy đầy mặt, ngồi dưới đất
nức nở, ủy ủy khuất khuất khiến Cao lão đầu xem thường nhìn một cái, Như gia
tam thông vội xong lên, lau nước mắt nước mũi, đỡ dậy, ngón tay Thải Thải đỏ
bừng, cau mày thổi thổi: “Ngón tay như vậy sẽ bị to ra, khó coi chết đi được,
nếu ta chết, ta sẽ biến thành quỷ quấn lấy ông cho mà xem!” Nàng vuốt nó, tuy
đau đớn, nhưng cũng cứng rắng không chịu ngẩng đầu lên.

Cửa mở ra, đó là Thẩm nhị gia ở cửa đối diện, hắn giơ hộp thức ăn lên, bước
vào, khách khí nói: “Các vị, ta nghe nói trù thần đại nhân đang dạy bảo đồ đệ,
nói vậy các vị không có thời gian nấu cơm ăn, đây chỉ là chút lòng thành của
Phúc Mãn lâu, mời dùng mời dùng, lại nói, mọi người không mở cửa, chúng tôi
khác đến đông như trẩy hội, buôn bán phát đạt không thể tả, hi vọng mọi người
vĩnh viễn cũng đừng mở cửa lại nữa.”

Lén lén liếc mắt nhìn thấy Thải Thải đang dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước
mắt, dường như Cao lão đầu lại không quá vui vẻ, còn ba tỷ muội Như gia lại
vung tay chân muốn đánh nhau với người ta, hắn vội bước ra, đóng cửa từ bên
ngoài: “Các vị cứ tiếp tục, tiếp tục đi, ta không quấy rầy nữa!”

Như Ý bước tới xách lấy hộp đồ ăn, mở ta, thấy mấy món ăn một món canh.

Hừ, đây mới gọi là thỏ chết cáo buồn.

Chồn chúc tết gà.

Thải Thải đột nhiên chỉ vào Cao lão đầu nói: “Ông bắt nạt ta, ta liền đi báo
quan!”

“Ta là sư phụ ngươi, dù ngươi có bẩm bảo đến điện Kim Loan, ngươi cũng vẫn là
đồ đệ của ta, sư phụ dạy dỗ đồ đệ, sao lại sai được?”

“Ông căn bản không phải dạy dỗ đồ đệ, ông là mưu sát, là mưu sát!” Thải Thải
chống nạnh, đi tới, dùng sức túm lấy chùm râu bạc của ông.

Cao lão đầu tức giận đến phồng mang trợn má.

Như gia tam thông nghe thấy hai chữ báo quan liền sợ hãi, thân phận của các
nàng, cả đời nhất định phải né tránh qua lại cùng quan gia, nếu như bị bại lộ
còn trở về được sao?

Còn chưa nói xong, đột nhiên, nàng không thể động đậy được, là bị Cao lão đầu
điểm huyệt.

“Hu hu hu……” Lúc này Thải Thải lại nhớ đến hai chữ, thì thầm trong miệng: “Sở
Cuồng……”

Bây giờ thật sự nhớ Sở Cuồng à nha, ta bị người ta bắt nạt nè, hu hu……

Trong lúc ngậm mồm rơi lệ suy nghĩ, tại sao nàng lại nhớ đến Sở Cuồng, lập tức
bèn đổi ý, lớn tiếng kêu: “Cha ~~~ Mẹ ~~~ Con gái bảo bối của mọi người bị
người ta bắt nạt đến chết ~~~ Cha ơi ~~ Mẹ ơi ~~”

Thục phi ‘cạch’ một tiếng, lại mở cửa ra, ôm lấy bụng, xin lỗi hỏi: “Xin hỏi,
hôm nay có ai nấu cơm không, ta không giống các ngươi, ta là phụ nữ có thai……
Chủ yếu là ta không ăn, hài tử cũng sẽ không có ăn……”

Cao lão đầu bĩu môi: “Ờ, thức ăn đã có sẵn, bây giờ, tất cả im lại cho lão tử,
ăn cơm đi.”

Ông nhìn chằm chằm Thải Thải một cái, thấy nàng lệ rơi đầy mặt gật đầu, mới
giải huyệt đạo cho nàng.

Mọi người ngoan ngoãn vây quanh bàn ngồi xuống ăn cơm, Thải Thải ăn không
trôi, liền ngồi nhìn Thục phi gặm xương gà ở phía đối diện.

Ăn rất say sưa ngon lành, còn cố tình giả bộ giống như nó rất thơm tho, kích
thích lòng người.

Như gia tam thông đỏ mắt, múc một chén canh, để trước mặt Thải Thải: “Nương……
Cô nương…… Ăn canh đi.”

“Tay ta đau.” Thải Thải chớp mắt nói.

Như Tâm liền lòng tràn đầy thương tiếc bưng chén canh, đút từng ngụm cho Thải
Thải ăn…… Còn đôi tròng mắt của Thải Thải vẫn thủy chung nhìn chằm chằm vào
Cao lão đầu, đánh không lại ông, thì trừng chết ông ta đi, ông già chết tiệt!

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #194