Bái Sư.


Người đăng: HắcKê

Biết cái gì gọi là lửa không?

Một ngày bán một nghìn đĩa đậu hủ Ma Bà thì được gọi là lửa đấy.

Biết cái gì gọi là công lực không, một ngày có thể đứng yên một chỗ xào ra một
nghìn đĩa cực phẩm đậu hủ Ma Bà hơn nữa hương vị lại thủy chung như một.

Cái này được gọi là công lực.

Biết cái gì gọi là đáng ghét không?

Nhất định ở lì ở trong tiệm nhà người ta không chịu đi, hơn nữa còn tự đề cử
mình là đầu bếp hạng nhất, còn mắng các đầu bếp khác ở trong phòng vốn làm rất
tốt đến nỗi máu chó phun đầy đầu, muốn bọn họ cuốn xéo đi sau này đừng có ăn
chén cơm này nữa.

Người như vậy, được gọi là đáng ghét.

Cao trù thần đã ở lì tại Lạc Phượng lâu được ba ngày rồi, mặc dù xác thực
không hoàn toàn chiếm đoạt lấy tất cả công việc buôn bán ở Phúc Mãn lâu,
nhưng, tại sao nhất định phải khiến cho Lạc Phượng lâu khách đông như mây, mở
cửa từ lúc sáng sớm, lại khiến mọi người cực khổ đến ban đêm canh ba như vậy?
Nếu như nói, cứ ở trong cung an ổn làm hoàng hậu, muốn bao nhiêu tiền, có bấy
nhiêu tiền. Nếu như nói, Thải Thải luôn có chuyện để làm, lúc ở trong hoàng
cung canh năm mỗi ngày đều phải thức dậy xử lý công việc, còn phải đề phòng
đấu tranh gay gắt trong cung, tay đen tay trắng, nàng cũng đủ bận tối mặt tối
mày rồi.

Ra ngoài thế này, là để thong dong tự tại, tránh bị quấy rầy.

“Cao lão gia, ngài có thể đến nhà khác ở đi được không?” Thải Thải ngồi, đây
không phải lần đầu tiên nàng thương lượng việc này với ông, ai ngờ cái ông già
này lắc đầu, nhấp một ngụm rượu, phun ‘hai chữ’: “Không đi!” Ông chết sống gì
cũng sẽ bám ở Lạc Phượng lâu này: “Vô liêm sỉ, ngươi có biết giá tiền để lão
phu ngồi ở quán khác một ngày là bao nhiêu không?”

“Bởi vậy mới nói, phúc lợi tiểu điếm nhỏ, không dung nổi đại nhân vật như
ngài. Kính ngài đi giùm cho.”

“Ta không đi, ngươi còn chưa đáp ứng làm đồ đệ ta, ta đi cái gì, ta đã bảy tám
chục tuổi rồi, trong nhà có núi vàng núi bạc, nhưng ngay cả một bà vợ cũng
không có, không con cái, thật vất vả với coi trọng ngươi, cho ngươi làm đồ đệ,
trước khi ta chết, một thân bản lĩnh này, nhất định phải truyền thụ cho
người.”

“Trên đường cái, có bao nhiêu người có hai cái đùi chứ? Nếu ngài cò kè với ta
như vậy, hôm nay ta sẽ kết thúc việc buôn bán Lạc Phượng lâu!”

“Cũng, buôn bán cái gì chứ, cùng ta cao bay xa chạy, làm đồ đệ ta đi.” Đột
nhiên ông nịnh nọt cười một tiếng, nhảy dựng lên siết chặt bả vai Thải Thải:
“Làm đồ đệ ta, thiên hạ độc nhất, ta bảo đảm cho ngươi cơm áo không lo.”

“Không muốn.” Thải Thải đứng lên, nóng nảy bảo Như gia tam thông, “Cứ mãi vậy,
không mệt chết người mới lạ, bản cô nương quyết định đóng cửa, bây giờ ba
người các em viết cho ta một tờ bố cáo, dán ở trên cửa, ‘bắt đầu từ hôm nay
Lạc Phượng lâu dẹp tiệm, muốn ăn cơm mời đến cửa đối diện’.”

Cao lão gia cười ha hả: “Nha đầu, chẳng lẽ ngươi một chút cũng không muốn
biết, vì sao đậu tương của ta, lại có thể nhảy nhót ở trong nồi sao?”

“–” A, thật đáng ghét, tại sao lại dùng mấy câu này khiêu khích nàng, đúng
vậy, nàng vốn rất muốn biết được tại sao đậu tương có thể nhảy nhót ở trong
nồi như vậy. “Tại sao.” Biết rõ nếu hỏi sẽ bị lừa, cơ mà nàng vẫn ngây ngốc
hỏi một câu, tại sao.

Nàng biết tiếp đó câu mà nhất định ông sẽ nói là: “Bái ta làm sư phụ, ta sẽ
nói cho ngươi biết, tại sao.”

Ông cười to ha hả: “Bái ta làm sư phụ, ta sẽ nói cho ngươi biết sao!”

“Thôi, biết cũng không thể ăn thay cơm, không sao cả.”

“A?” Không ngờ đến nàng lại không mắc bẫy, Cao lão đầu đột nhiên giận dữ, níu
lấy đuôi sam của Thải Thải, “Đồ khỉ gió này! Được ta để ý, chính là phúc khí
của ngươi đấy nhá!”

“Lão già to gan chết tiệt, ông mau thả tiểu thư của bọn ta ra!” Như Nguyệt
nhìn vậy, nghẹn họng trân trối, wa, thật không muốn sống nữa mà, dám bắt nạt
tiểu thư, nàng rút thanh đại đao ra, đạp bàn, phi thân nhảy lên, bổ về hướng
lão già, Thải Thải sợ đến mức trượt chân ngã lên mặt đất, ai ngờ ông già kia
lại lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay lập tức nắm lấy thanh đại đao nàng đang
hạ xuống, rắc một tiếng, bóp nát!

–!!

…………

“……”

Như Nguyệt sững sờ rơi xuống đất, sau đó há hốc mồm nhìn thanh đại đao vỡ
thành từng miếng ở dưới đất, ông lão mạnh ghê nha, bóp lưỡi đao như bóp một tờ
giấy, thật mạnh quá đi mà! Như Nguyệt không dám làm một cử động nhỏ nào, mặc
dù tính tình nàng nóng nảy, nhưng cũng chưa đến nỗi ngu. Gương mặt ông ta âm
trầm, đi về hướng Thải Thải, Thải Thải rụt cổ vào, hoảng hốt hỏi: “Đến tột
cùng là ông muốn gì chứ!!”

“Bái ta làm sư!” Bốn chữ, sạch sẽ đơn giản, vô cùng dễ hiểu.

“Ta…… Nếu ta không đồng ý thì sao?”

“Hừm… Như vậy, thanh đại đao kia, là kết cục của ngươi!”

Cũng được, nàng không vào địa ngục, còn ai vào đây, Thải Thải nhào qua, nắm
lấy cánh tay mập mạp của Cao lão gia, khóc ròng nói: “Sư phụ!”

Cũng không tệ lắm, gật đầu một cái, ông hài lòng cười nói: “Rất tốt, đồ nhi
ngoan, bây giờ ta sẽ nói cho con biết tại sao đậu tương lại có thể nhảy nhót ở
trong nồi.”

Thải Thải ngồi chồm hổm trên mặt đất, tựa như một con thỏ trắng bé nhỏ nước
mắt ròng ròng.

“Bởi vì.” Ông nhe răng cười lạnh: “Ta dùng nội lực, mới khiến cho đậu tương
chuyển động như vậy.” Ông vuốt râu, thầm nghĩ, lần này ăn món ăn của nha đầu
này, lại không bắt một lỗi nào, chỉ có một điểm là hương vị không được tinh
khiết bằng của mình, cũng bởi vì ông có nội lực trong người, một hạt giống tốt
như vậy, làm thiên hạ đệ nhất trù thần kiêm tam sư thúc của đương kim võ lâm
minh chủ, há có thể bỏ qua được chứ.

“Đồ nhi, bắt đầu từ hôm nay, con nhất định phải tiếp nhận huấn luyện của sư
phụ, Lạc Phượng lâu này, không mở cửa thì không mở! Hà hà hà hà!” Tâm tình vui
vẻ, ông vuốt chòm râu dê kéo Thải Thải từ dưới mặt đất lên: “Chậc chậc, cái
vóc người này của con, thật là xin lỗi tay nghề con quá đi.”

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Nhị ca, cứ để như vậy, truyền thống của Phúc Mãn lâu chúng ta sẽ kết thúc
trên tay ngươi rồi.” Tam Cô xảo quyệt vỗ bàn, chỉa về phía ca ca mình mà mắng:
“Ngươi thật không có tiền đồ, làm sao cha lại sinh ra kẻ không có tiền đồ như
vậy chứ!”

Thẩm nhị thiếu nện vào bàn: “Cái này không thể trách ta, sao ngươi lại không
mắng đại ca chứ!”

“Đại ca làm quan, còn ngươi thì sao?”

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi xú nha đầu này!” Hừ, từ nhỏ ỷ vào sự sủng ái của cha
để tác uy tác phúc, trong nhà, lão đại từ nhỏ đọc sách, cha liền thêm phần tôn
trọng, lão tam điêu ngoa tùy hứng, cha lại sủng ái, còn đến lượt hắn, vừa thấy
ló mặt đã dựng râu trợn mắt. Từ xưa nay lão nhị chịu nhiều ấm ức, được rồi,
lần sau đầu thai, kiểu gì cũng phải tranh phần làm kẻ nhỏ nhất mới được!

Tam Cô xảo quyệt hừ hừ, vỗ tay, một người bưng chén canh lên.

“Cái gì thế?” Thẩm lão nhị hỏi.

Tam Cô xảo quyệt cầm thìa, khuấy khuấy, cười một tiếng: “Canh Câu Hồn Nhiếp
Phách, dành cho người có sinh hoạt phu thê, ca, chỉ cần chúng ta nghĩ cách cho
nha đầu ngu ngốc ở bên đối diện uống vào là được.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #193