Người đăng: HắcKê
“Chúng ta sẽ thi nấu món đậu hủ Ma Bà.” Lão gia tử kia khí thế ngất trời, đem
chiếc hồ lô trong tay nhét vào ngực Thẩm nhị thiếu, bộ dáng Thẩm nhị thiếu
liền trở nên giống như một con cún, đi theo sau hầu hạ ông ta: “Cao gia, ngài
nhất định phải khiến nha đầu không biết tự lượng sức mình kia phải đẹp mắt
nha.”
“Yên tâm đi! Hừ, chỉ bằng nàng?” Ông ha ha ha ha cười to: “Ta nghĩ nàng ta chỉ
mới ăn được mười năm muối mặn, bây giờ lại hồ đồ xông đến đây thôi.”
Thật khinh người quá đáng, Thải Thải cau mày chống nạnh, đứng đó giữa ban ngày
ban mặt, chờ quyết đấu với vị lão đầu bếp này, đột nhiên, nàng cảm thấy gáy
cứng ngắc, cả người sợ run lên, tại sao lại có cảm giác chính mình bị thứ gì
đó nhìn chằm chằm đến nỗi sợ hãi? Nàng theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về hướng
Phúc Mãn lâu đối diện, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ rộng mở…… Bên trong giống như
có người ngồi đấy.
“Hà, tiểu cô nương ngươi có nhìn trời cũng vô dụng thôi!” Cao lão đầu đã xoắn
tay áo, tay cũng đã rửa sạch, ngồi trên ghế nhận lấy sự phục vụ của con cún
Thẩm nhị thiếu, đang nắm lấy mười ngón tay ông mà cắt tỉa. Thẩm nhị thiếu ngồi
trên ghế, cười lạnh, ngoài miệng không lên tiếng, trong lòng lại đang nói
‘tiểu tốt như ngươi nhất định chết chắc rồi.’
Thải Thải lấy lại tinh thần, Như gia tam thông lập tức tiến tới, xoa bóp cánh
tay, mang tạp đề cho nàng, săn săn sóc sóc.
“Tiểu thư, cái ông cụ này khinh người, tiểu thư cho ông ta biết thế nào là lễ
độ đi.” Như Tâm nói.
“Nhưng mà tiểu thư, chúng ta cũng không thể bắt nạt ông ấy quá đáng, hãy chừa
cho ổng một chút thể diện.” Như Ý nói.
“Em nghĩ, phải cho ổng tự biết sức của ổng tới đâu mới được.” Như Nguyệt hung
ác nói.
Cao lão đầu cũng chỉ ngây ngốc bật cười, chuyện cười a chuyện cười, còn không
biết ai mới là kẻ không biết tự lượng sức mình đấy.
“Cái gọi là bí quyết của đậu hủ Ma Bà, tiểu nha đầu, ngươi biết không?” Mang
theo ý khiêu khích nồng đậm, ông hỏi, đôi mặt lại đảo quanh trên mặt Thải
Thải.
“Te, cay, thơm, mềm, nóng.” Thải Thải trả lời dứt khoát.
“Sai!”
Cao lão đầu kia cười khì một tiếng: “Chỉ có hai chữ, ‘ăn ngon’.”
Mặt Thải Thải liền biến sắc, đen như mực nhìn Cao lão đầu.
“Tiểu nha đầu, nghe được câu trả lời của ngươi, ngươi chỉ mới biết được một
vài mẹo xuống bếp mà thôi.”
Nói xong, đứng lên, dáng vẻ tựa như hoàng đế sáng sớm lên triều, bắt đầu đốt
lửa, bắc nồi, cho dầu vào……
Thanh âm xì xèo vang lên –
Một vốc hạt tiêu, hương thơm nức mũi xông ra.
Thải Thải cũng không yếu thế, bắc nồi, cho dầu vào, bỏ tiêu –
Cách bắt đầu của hai người giống nhau như đúc.
Trước tiên Thải Thải cắt thịt bằm thành cục, sau đó cho vào nồi dầu cùng với
đậu tương, thịt bằm sôi lên tỏa hơi nước, đậu tương nâu vỡ vụn, xèo xèo trong
nồi, Thải Thải ngẩng đầu, chợt giật mình, nồi đối diện mặc dù cũng là đậu
tương, nhưng đậu đó lại tốt hơn, từng hạt từng hạt nhảy loạn xạ trong nồi cực
kỳ đẹp mắt, Thải Thải mãi nhìn thiếu chút nữa bị phỏng tay. Nàng lập tức nhận
ra, Cao lão đầu này thật không tầm thường.
Xem ra Phúc Mãn lâu đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Chờ thịt chuẩn bị xong, còn lại là bỏ đậu và nguyên liệu vào, đảo đều thật
mạnh, trong nồi óng ánh sắc vàng, tựa như hạt đào màu hổ phách. Lúc này Thải
Thải mới cho đậu hủ vào, trộn lên. Sau đó, đổ rượu nóng vào, lửa xèo xèo cháy,
trong nháy mắt đậu hủ chín mọng, mùi thơm bay ra ngoài, đối diện cũng thế,
Thải Thải ngửi, mùi đó còn lấn át bên mình, liền phát hiện ra, mùi bên đối
phương thơm hơn, đậu hủ chín, liền hạ nồi, rắc thêm chút hồ tiêu, tiếp tục đổ
ra một cái đĩa, trên đó rắc một nắm hạt vừng, bảy tám vốc hành lá cắt nhỏ.
Ước chừng một khắc thời gian, mùi thơm xông vào mũi, đậu hủ Ma Bà hoàn thành.
Nành làm xong, còn đối phương, đã cầm bầu rượu từ lúc nào, ngồi xuống, uống
rượu, khẽ bật cười.
“Tiểu cô nương, tay nghề ngươi cũng không tệ, cũng xem như nhất hạng, chỉ
tiếc, gặp phải ta, ngươi không đến hạng ba.”
“Hạng ba?!” Mọi người kinh ngạc, còn Như Nguyệt thiếu chút nữa đã xông đến!
Ai ngờ Thải Thải chỉ mãi liếc mắt nhìn món đậu hủ Ma Bà trơn bóng, mới nhìn
cũng đã biết ngon kia, nuốt một ngụm nước bọt.
Không đợi mọi người kết luận, nàng ném nồi, quệt mồm nói: “Ta thua, xem như
ông lợi hại!”
Ồ –
Nàng nhận thua sao?
Bởi vì Thải Thải biết, chỉ bằng công phu đậu tương khiêu vũ trong nồi lúc nãy,
cái ông cụ này cũng đã là nhân vật có cấp bậc thần tiên rồi, mình dở tự mình
hay, nhận thua là tốt nhất. Ông già kia cũng không ngờ Thải Thải nhận thua,
đứng lên, cười mỉa: “Không nghĩ đến ngươi cũng thật thức thời.”
“Bớt nói lời vô nghĩa, các ngươi nhanh nhanh chút, cút khỏi thành U Châu này
đi!” Thẩm nhị thiếu hơi nhíu mày nói.
“Đợi đã nào…!” Cao lão đại cười một tiếng, đi tới, nhìn món mà Thải Thải đã
làm, đột nhiên cầm thìa lên, múc một miếng, đặt dưới mũi hít hà, sau đó cẩn
thận cho vào miệng – nhấm nháp nuốt, sau đó lẩm bẩm: “Ăn ngon –”
Ơ? Thẩm nhị thiếu giật mình, trù thần này, chưa từng khen món ăn của ai cả,
một câu đánh giá của ông ta, cũng đã là cực kỳ đáng chú ý rồi.
Hơn nữa thói quen của ông ta, vô luận mà món ăn có ngon mấy, cũng tuyệt đối
không nuốt đến ngụm thứ hai.
Không nghĩ đến, ông ta lại múc một muỗng nữa, hơi suy nghĩ. Xong nhìn chằm
chằm mặt Thải Thải, khiến nàng cũng thấy sợ hãi.
“Nha đầu này, rất có thiên phú…… Ngươi, có kế thừa thầy nào không?”
“Không có ai –”
“Xạo, không thể không có được!”
“Thật sự không có, chẳng qua là thích, cho nên thường mài dũa. Gặp qua việc
nào mà thích, thú vị, đồ ăn ngon sẽ thường xuyên luyện!”
Thải Thải là loại người vô cùng thích trải nghiệm, thích làm những việc, những
chuyện mình thích.
“Tốt ~ ngươi đã không có sư phụ, như vậy, hôm nay bản tôn quyết định, miễn
cưỡng thu nhận ngươi làm đồ đệ!”
“Ơ?!”
Cái gì?! –
Mọi người đều giật mình, cằm Thẩm nhị thiếu thiếu chút nữa rơi xuống đất, hắn
cầu xin lão đầu thu đầu bếp Phúc Mãn lâu làm đồ đệ, ra giá hơn ngàn lượng, mí
mắt của lão đầu này cũng không động một chút, hôm nay, lại chủ động muốn thu
nhận xú nha đầu của Lạc Phượng lâu kia là đồ đệ!
Thải Thải vừa nghe nói ông muốn thu mình là đồ đệ, thầm nghĩ, nàng nấu ăn chỉ
vì hứng thú, làm gì đến nỗi phải đặc biệt nhận người ta là sư phụ? Nàng không
muốn nấu cơm cả đời, vì vậy khoát khoát ta: “Không cần, ta không có hứng thú.”
“Nhận ta làm sư phụ, ta bảm đảm ngươi sẽ thành thiên hạ đệ nhất!”
“Ta cũng không có hứng thú với danh hiệu thiên hạ đệ nhất đâu!” Nàng ôm cánh
tay, lắc đầu một cái.
Thẩm nhị thiếu thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, la hét: “Vô luận ngươi nói cái
gì, dù sao hôm nay, Phúc Mãn lâu ta đã thắng rồi!”
“Tùy ngươi!” Thải Thải nói.
“Chưa chắc!” Trù thần kia lạnh lùng nói: “Nếu ta thu nàng làm đồ đệ, như vậy,
ta là người đại diện cho Lạc Phượng lâu ~ nói như vậy, chính là Phúc Mãn lâu
các ngươi thua, ha ha ha ha ha!”
Thẩm nhị thiếu sắc mặt xanh đen, không ngờ được, lão già này lại nửa đường
phản bội!
-oOo-