Thật Được Đấy (thục Phi Vs Tam Cô Xảo Quyệt ^^)


Người đăng: HắcKê

Như Tâm giám sát người đến để đặc biệt chế tạo một chuỗi mười cái lò tạm thời
tại phòng bếp, phân công mang mười cái bàn, mười cái ghế vào, Như Ý từ buổi
sáng liền căn cứ vào phân phó của Thải Thải, đến chợ mua nguyên vật liệu, nàng
rất quen thuộc với các tiểu thương trong chợ, huống chi miệng lại ngọt, cho
nên người khác có thể lấy được rau tươi, nàng liền có thể lấy được bắp súp lơ
vừa mới hái. Người khác có thể lấy được cá sống tôm sống, nàng lại còn lấy
được cá tôm vừa mập vừa tươi. Người khác mua thức ăn giá hơi chát hơn một
chút, mà nàng ngoài ra còn được tặng thêm chút rau cải nữa.

Cho nên Thải Thải mới có thể đem công việc mua thực phẩm giao cho Như Ý, Như Ý
ra cửa, mang theo ba người làm, kéo một chiếc kéo trống không ra ngoài, chở
đầy trở về, nhìn như rất nhiều, nhưng Lạc Phượng lâu buôn may bán đắt, vì vậy,
dù nàng có mua nhiều hơn nữa, đến buổi tối, cũng không đủ.

“Như Ý tỷ, ta thấy ngươi mỗi ngày đi mua thức ăn như vậy thật vất vả, không
bằng từ nay về sau, chúng ta sáng sớm hái đồ ăn tươi xuống, liền giao đến cửa
Lạc Phượng lâu cho ngươi đầu tiên, sau đó mới đến Phúc Mãn lâu được không?”
Mọi người đều biết, Lạc Phượng lâu cùng Phúc mãn lâu thế bất lưỡng lập (không
đội trời chung), buổi sáng đến Phúc Mãn lâu đưa nguyên liệu, tiểu muội của ông
chủ, Tam Cô xảo quyệt còn chỉ vào mũi bọn họ nói, hiện tại trong mắt chỉ có
Lạc Phượng lâu, liền quên khách hàng cũ Phúc Mãn lâu, chắc là coi trọng mấy
nha đầu có chút nhan sắc kia, nên mới vội vàng như vậy.

“Như Ý tỷ, bất kể người khác nói cái gì, chúng ta hiểu, Lạc Phượng lâu làm
việc có hậu, không so đo cái lợi nhỏ, lại là người rất công bằng, lần này Lạc
Phượng lâu đối chọi với Phúc Mãn lâu, chúng ta ủng hộ Lạc Phượng lâu, nhất
định đưa đến những nguyên liệu tốt nhất.”

“Ai nói Lạc Phượng lâu muốn đối đầu với Phúc Mãn lâu?” Thế nào mà ngay cả Như
Ý nàng cũng không biết chứ?

“A, tất cả mọi người đều đồn đại như vậy, nói là, Lạc Phượng lâu dùng phòng
bếp mở cuộc tỷ thí, Phúc Mãn lâu cũng làm như vậy, muốn cùng Lạc Phượng lâu
lựa chọn một người làm, sau đó tranh tài cao thấp, chẳng lẽ cô không biết
sao?”

“Việc này, đương nhiên là không biết.” Như Ý mang theo đống lớn nguyên liệu
trở về, quả nhiên nhìn thấy người làm trong Phúc Mãn lâu ở cửa đối diện cũng
bận rộn. Mang vào chuyển ra. Như Ý giám sát người làm người làm đem đồ bỏ
trong hầm, mới lên lầu hai, lại nghe thấy tiếng cười ha ha ha ha của Thải
Thải, vội đẩy cửa bước vào, thấy Thải Thải đang cầm quyển sách nằm trên
giường, hai chân tréo nguẩy.

“Tiểu thư, ở bên ngoài cũng nghe thấy tiếng cô cười trong đây đấy nhé.”

“Ta cười cái chuyện buồn cười ở trong sách à nha.”

Như Ý than thở: “Từ sau khi rời bỏ ngôi vị hoàng hậu, nương nương liền hoàn
toàn biến thành con ốc sên rồi, nếu có thể không động liền không động, ngay cả
sổ sách cũng không coi, cái gì cũng không quản, mỗi ngày chỉ sống phóng túng,
đọc sách. Chuyện ở bên ngoài hoàn toàn không quan tâm, nương nương người có
biết hôm nay là ngày mấy tháng mấy không?”

“Không biết.” Lời thật, hoàn toàn không biết.

Thải Thải đội quyển sách lên mặt, rầu rĩ cười.

Nương nương lại còn giống một cây nấm nữa, chỉ cần một chút ít ánh mặt trời
liền vui vẻ lớn lên.

“Nếu như Phúc Mãn lâu đối diện bị phá hủy, chắc tiểu thư là người cuối cùng
được biết rồi?”

“Bị hủy rồi sao?”

“Còn chưa có đâu, nhưng nhìn dáng dấp, hình như là bọn họ muốn phá hủy Lạc
Phượng lâu của chúng ta ấy.”

“Phải không, phá hủy Lạc Phượng lâu, bản cô nương không có chỗ nương thân
rồi!” Nàng lật người, cả gương mặt chôn trong gối.

“Tiểu thư, người vì lười biếng nên mới mời đầu bếp. Cửa đối diện, cũng muốn
tranh đua với chúng ta, tuyển đầu bếp, chúng ta ra một năm trăm lượng, người
ta một trăm năm mươi lượng, đây chính là cướp người trắng trợn à nha.”

Thải Thải từ trên giường bò dậy, sau đó nhanh chóng mặc áo bông, giày vải
bông, khoác thêm áo dài bông vào, tươi cười rạng rỡ.

“Rất tốt, ta đang nhàm chán cực độ, đang muốn có người đấu với ta đây, cái này
gọi là mọi người cùng nhau đùa chút cho vui ấy mà.”

Nói xong, vừa lúc nhìn thấy Thục phi đỡ cái bụng nhô nhô không tính là lớn
lắm, từ ngoài ngưỡng cửa bước vào.

“Như Ý, bản nương nương muốn ăn tổ yến.”

“Kỳ quái, món lúc sáng hầm cách thủy không phải là tổ yến sao?”

“Đây chẳng qua là một loại bạch yến mà thôi, bản nương nương muốn ăn, huyết
yến.”

“Thục phi, tổ yến rất ghê tởm.” Thải Thải cười hì hì nói: “Ngươi nghĩ xem, đó
nguyên bản là nước miếng mà con chim yến nhổ ra đó ~ dinh dính, bạch yến bình
thường còn đỡ, còn huyết yến kia, lại là nước miếng lẫn máu mà con chim yến
nôn ra ~, thật ghê nha, ngươi có thấy qua thứ mà bệnh nhân ho lao nôn ra ngoài
có dạng gì chưa?” Nàng đi tới, kéo Thục phi ngồi lên giường, cười một tiếng,
“Giống như tổ yến kia đấy.”

Thục phi tiếu chút nữa là nôn rồi: “Đừng nói nữa.”

“Được rồi, nô tỳ đã biết, Thục phi nương nương muốn ăn huyết yến, phải làm
ngay, nhưng mà nương nương là người rãnh rỗi, chẳng lẽ không biết tự mình làm
ăn sao? Ba người chúng ta bận rộn như vậy, nương nương có biết, muốn làm sạch
một miếng tổ yến, người quen tay làm cũng cần ít nhất hai canh giờ. Nương
nương mỗi ngày người ăn ngủ ngủ ăn, tập tính so với lợn ~ cũng không kém là
mấy đâu.”

“Lớn lớn lớn lớn mật nô tỳ!” Thục phi nghẹn lưỡi.

Thải Thải khẩn trương nói: “Trong sách thuốc nói, lưỡi như trái tim, đầu lưỡi
không thể nói rõ ràng linh hoạt, tức trái tim không tốt, Thục phi, ngươi không
sao chứ?”

“Các ngươi, hừ!” Thục phi nâng cao bụng, lắc lắc đi, tới cửa liền hừ nói,
“Bằng không lấy bạc đến đây, bản cung tự mình ra cửa, đến Phúc Mãn lâu đối
diện ăn huyết yến làm sẵn vậy.”

“Đối diện? Còn dám đến đó sao, tổ yến của bên đó, lần trước chúng ta mua về có
nghiên cứu qua, cái gì mà huyết yến chứ, rõ ràng là bột gia vị. Nương nương,
ngài vẫn là nên động chân động tay, mang đám tổ yến kia, lúc không có chuyện
gì làm liền nhặt rác, đá vụn trong đó ra đi, tụi nô tỳ liền giúp nương nương
nấu canh.”

“Hu hu, các ngươi bắt nạt ta, bây giờ ta có thai, không thể mệt nhọc……”

“Vậy không cần ăn tổ yến, khỏi phải mệt nhọc, đổi lại ăn ngân nhĩ (mộc nhĩ
trắng, nấm tuyết) đi, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!” Thải Thải hừ lạnh một câu.

Thục phi nghẹn ngào một tiếng, sau đó thấp giọng hừ: “Hừ, nhặt rác liền nhặt
rác, bản nương nương cũng không tin, bản nương nương nhặt lại không sạch bằng
đám nô tỳ các ngươi, các ngươi đần thật ngốc, ngay cả tổ yến cũng nhặt không
sạch, ăn vào ảnh hưởng đến bản cung cũng không sao, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến long
thai…… Các ngươi chết một vạn lần cũng không thường nổi……”

Thải Thải cười ha ha, Thục phi này, thật là được.

Cùng với Tam Cô xảo quyệt ở cửa đối diện, bất phân thắng bại.

Đang nói, liền nghe thấy Tam Cô xảo quyệt ở cửa đối diện la hét: “Các ngươi
cẩn thận một chút cho bản cô nương, nếu như va phải một chút, liền trừ vào
tiền công của các ngươi.”

Thải Thải đứng lên, hướng dưới cửa nhìn một cái, quả nhiên, Phúc Mãn lâu đối
diện đang rục rịch ngóc đầu dậy.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #189