Dám Đấu Với Ta Sao.


Người đăng: HắcKê

Một tháng trước, là sinh nhật thành thủ đại nhân U Châu thành (Người đứng đầu
cai quản một thành), cho nên ông ta mời bà chủ của tòa tửu lâu lớn nhất thành
mới khai trương qua phủ cầm muôi (đứng bếp), làm tiệc mừng thọ đãi toàn bộ tân
khách, chẳng qua không ngờ là bà chủ kia tính tình cổ quái vô cùng, chỉ đồng ý
làm một bàn, mười sáu món ăn, còn lại, cho dù có ra bao nhiêu bạc thì tuyệt
đối cũng sẽ không chịu ra tay. Đại khái nàng chỉ để lại một câu, chuyện tình
quá mức mệt mỏi tốn sức như vậy ta sẽ không làm, có nhiều tiền hơn nữa cũng
không làm.

Tửu lâu của nàng tên gọi Lạc Phượng lâu, ngày treo bảng hiệu đã có người chỉ
chỏ, người khác thì lấy tên Thải Phượng lâu, Tê Phượng lâu, còn điếm của nàng
lấy tên này lại đưa đến một đám tên tuổi, có câu nói, ‘Phượng hoàng sẩy chân
còn không bằng gà’, kết quả, bà chủ cẩn thận nhìn tấm bảng kia một chốc, nói:
“Từ nay về sau, Lạc Phượng lâu này, món ăn chiêu bài, chính là món gà trống
nướng.”

Nàng bán gà liền bán ra danh tiếng, nghe nói nàng vóc người xinh đẹp, ngay cả
người làm bên cạnh cũng xinh đẹp. Không lâu sau, cũng đã thành danh gia trong
việc được chỉ định thành quản gia lo các buổi tiếp khách thọ yến mai táng,
tiệc tùng. Lạc Phượng lâu không lâu sau nổi danh nhanh đến độ khiến người khác
phải hít hà.

Đại thọ bảy mươi của thành thủ đại nhân.

Nghe nói nữ đầu bếp này quy củ khắt khe, lúc đang nấu ăn không cần người giúp
đỡ, cũng tuyệt đối không cho người quấy rầy, người ta cho rằng nàng mang tuyệt
kỹ, người người sợ hãi, cho nên tận lực phối hợp. Buổi sáng lập tức đuổi những
người không liên can trong phòng bếp ra ngoài đi cọ rửa xoong nồi sạch sẽ. Hơn
một trăm vị gia vị toàn bộ nở rộ trong chén sứ trắng, chỉnh tề xếp chất trên
bếp.

Rau dưa toàn bộ còn tươi non.

Dưa chuột, cà, bí đao, bầu, khổ qua, hoa bách hợp.

Hải sản cũng là loại tươi mới nhất.

Sò biển, mực, tôm to, cua.

Cá nheo, cá chuối.

Canh tư, toàn bộ nguyên liệu được dọn vào phòng bếp rồi khóa cửa lại.

Sáng sớm ngày kế, mấy kiệu phu khiêng chiếc chiệu có đỉnh màu xanh, đi từ đầu
đường cái phía đông, hướng thành thủ phủ ở đầu tây mà đi tới. Chiếc kiệu trực
tiếp được đưa vào cửa sau thành thủ phủ, vừa đặt kiệu xuống, một tiểu cô nương
mặc áo bông màu đỏ chót liền bước từ bên trong xuống. Ánh mắt mọi người sáng
lên, chưa từng gặp qua nha đầu nào đẹp như vậy, huống chi nha đầu này vừa
nhìn, cũng không phải là người có xuất thân bình thường.

Nàng chải một búi tóc đuôi sam to đen bóng, trên búi tóc cài một chiếc trâm
bạc có hình bướm vờn mẫu đơn. Áo bông hoa văn bách điệp đỏ chót, trên cổ đeo
khóa bạc, trên tay là chuỗi châu ba màu Phúc Lộc Thọ.

Khí phái này, khiến cằm thành thủ suýt nữa rơi trên mặt đất không khép lại
được.

Sau đó nha đầu xinh đẹp này liền một mình chui đầu vào phòng bếp, cửa lớn đóng
chặc.

Đại yến bắt đầu.

Cửa lớn liền mở ra, cô nương kia đã không còn ở đấy, duy chỉ có hơn mười món
ăn tinh mỹ tuyệt luân được đặt trên chiếc bàn nhỏ.

Mùi thơm xông vào mũi, màu sắc bắt mắt, đúng là sắc vị hương câu toàn.

Một bàn rượu thịt này, khiến vô số người vây xem, ai ai cũng tấm tắc, mấy món
ăn này, đại khái ngay cả ngự thiện ở trong cung, cũng không thể sánh bằng rồi.

“Đại nhân, mới rồi tiểu nhân cẩn thận đếm, hình như là thiếu mất một món.” Nô
tài tỉ mỉ này hơi lo lắng, có phải nữ đầu bếp này lười nhác, hoặc là qua loa
tắc trách không, thật lớn mật, dám qua loa với cả thành thủ đại nhân sao? Đang
nói, quản gia bỗng cao giọng hô to: “Lạc Phượng lâu đưa đến món ăn thứ mười
sáu! ‘Phúc Thọ song toàn’!”

Người tới là ba tiểu nha đầu vô cùng xinh đẹp, họ nhìn người làm đem một cái
khay bạc đậy nắp được cẩn thận mang lên.

Đặt lên bàn ong, một vị cô nương trông có vẻ chững chạc dịu dàng trong số đó
nói: “Chủ nhân Lạc Phượng lâu chúc thành thủ đại nhân, phúc như Đông Hải, thọ
tựa Nam Sơn. Còn đây là món ăn thứ mười sáu, gọi là ‘Phúc Thọ song toàn’”, Nói
xong, ra hiệu cho một tiểu mỹ nhân khác cẩn thận mở chiếc nắp bạc kia ra,
trong nháy mắt, sắc xanh vàng rực rỡ chói lọi. Mọi người không khỏi há hốc
mồm, ồ lên một tiếng.

Thì ra trước mắt bày một chữ thọ cao nữa thước, được phủ bằng nước đường.

“Đây là một món ăn tẩm đường. Cầu chúc thành thủ đại nhân, kim ngọc mãn đường
(vàng ngọc đầy cả sảnh đường).”

“Tốt, rất tốt, tốt vô cùng!” Thành thủ sống nhiều tuổi như vậy, nhưng đây lại
là lần đầu tiên được nhìn thấy một buổi thọ yến đặc sắc như thế.

Ông vuốt râu, cười ra tiếng: “Chữ thọ rất dễ hiểu, vậy còn chữ phúc, giải
thích như thế nào đây?”

Cô nương dịu dàng kia cười một tiếng: “Chữ phúc từ đâu ra, tự nhiên là cũng có
dụng ý, bởi vì trog món tẩm đường này sử dụng quả táo, từng quả được khắc
thành hình chữ phúc. Chủ nhân nói, nó có ý tứ là ‘một hớp nuốt một ngụm
phúc’.”

Món ăn đẹp, giải thích hay, trong nháy mắt mọi người ở đây sôi trào, một mảnh
vui vẻ, trên sân khấu chiêng trống rền vang, khách và chủ cùng nhau vui mừng.
Mọi người chia sẻ mười sáu món ăn, ai ai cũng tấm tắc, thì ra cũng có món ăn
có vị đẹp nhường ấy, làm cho họ sống đến từng này, cũng không uổng công.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Ba nha đầu kia lĩnh thưởng xong trở về, tiện tay đem bạc để vào trong hộp ở
quầy. Như Nguyệt oán trách nói: “Chúng ta như vậy, lại đi phục vụ cho một
thành thủ ngũ phẩm tép riu, haiz. Thật là luân lạc rồi, em cho rằng, lúc
trước, chúng ta không nên đến đây mở cái gì mà tửu lâu, mà nên đi xông xáo
giang hồ mới phải!”

Như Ý Như tâm khẽ lắc đầu thở dài, Như Ý đẩy đầu Như Nguyệt: “Chờ một ngày nào
đó tiểu thư không đoái hoài đến muội, thì muội tự mình đi xông xáo giang hồ
đi. Không ai ngăn cản cả.”

Như Ý than thở, suy nghĩ những ngày này cũng thật thú vị.

Hôm nay, Lạc Phượng lâu đã đứng ngang hàng với tửu lâu đã trăm năm tên tuổi
Phúc Mãn lâu ở phía đối diện, hơn nữa Lạc Phượng lâu là kẻ đến sau cư nhiên
càng có chút trên cơ hơn nữa.

“Nương nương, người đang làm gì vậy?”

“Như Nguyệt, sao em không nhớ được, bây giờ không thể gọi là nương nương, phải
là tiểu thư mới đúng.”

Như Nguyệt trợn mắt một cái, cười một tiếng: “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?”

Lúc này, Thải Thải cười hì hì nói: “Ta quyết định, phải khuếch trương Lạc
Phượng lâu, ta đang viết bảng cáo thị, tuyển hai đầu bếp.” Nàng nói, bởi vì
hiện tại việc buôn bán quá tốt, một mình nàng một ngày quay ba con gà, cũng đã
mệt mỏi nửa sống nửa chết. Cho nên nàng quyết định khiến mình thoải mái hơn
một chút, mà cách tốt nhất, chính là tuyển thêm đầu bếp.”

Lạc Phượng lâu tuyển đầu bếp.

‘Canh năm ngày mai, bên ngoài Lạc Phượng lâu sẽ bày lôi đài, tất cả nhân sĩ có
lòng tin với tài nấu nướng của mình đều có thể tham gia. Một khi được mướn,
lương năm sẽ là trăm lượng.’

Đây tuyệt đối là một cơ hội cực kỳ hấp dẫn.

“Ha ha, mọi người nhìn xem, Lạc Phượng lâu khoa trương tuyển đầu bếp như vậy,
lại là tỷ thí tài nấu nướng, cái này căn bản là muốn đối địch với Phúc Mãn lâu
ở cửa đối diện rồi.”

Trong quầy Phúc Mãn lâu, vị thiếu gia tiếp nhận gia nghiệp từ khi còn nhỏ có
gương mặt trẻ trung tuấn tú, đôi tay bọc trong đôi bao tay bằng lông chồn ấm
áp, trong lòng thầm nghĩ: “Một Lạc Phượng lâu nho nhỏ, lại dám đấu với ta
sao!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #188