Người đăng: HắcKê
Thải Thải mượn cớ rời đi, trong lòng lại suy nghĩ câu đố kia căn bản không có
đáp án chính xác, tất cả đều phụ thuộc vào việc người ta nghĩ như thế nào mà
thôi, năm, sáu, bảy, năm ngày rưỡi, sáu ngày rưỡi, nếu như người ta đề có ý
gây khó khăn, như vậy vô luận là trả lời mấy, cũng đêỳ có cách giải thích hợp
lý. Cho nên khó khăn của câu đố này, là không biết xác định câu trả lời kiểu
gì cả. Sau khi trở lại tẩm cung, nàng nhận được tin, mới rồi Mai phi lại đây
thăm, nhưng nhìn thấy nàng không có mặt, liền rời đi, Thải Thải cười, thầm
nghĩ, không biết Mai phi có cảm thấy tức giận hay không nữa, bởi vì nàng phát
hiện, lúc nàng ta tức giận sẽ rất buồn cười.
Thật ra đáp án của nàng ta cũng không sai, mấu chốt của câu trả lời là ở chỗ,
không phải ngươi trả lời có đúng không, mà là ngươi trả lời thế nào.
Mai phi trở về tẩm cung, khuôn mặt tối tăm, nàng vốn nhân cơ hội này khoe sự
cơ trí của bản thân, thật ra thì nàng biết đáp án của mình không sai, lại
không hiểu nổi tại sao lại bị câu trả lời linh tinh hoàng hậu đáng chết kia
làm cho rối tinh rối mù. Mà đáng giận hơn là, cái tên Quan Bộ Phi kia, những
lời nói của hắn hôm nay, rõ ràng là có điều mờ ám trong đó.
Mai phi nói với nô tỳ bên cạnh: “Đi lấy một bản văn quyển hoàng hậu đã phê
chuẩn đến đây cho bản cung xem một chút.”
“Nương nương, văn quyển đều ở thượng cung cục, nô tỳ chỉ sợ là lấy không
được.”
Mai phi đứng dậy, đi tới hộp trang sức lấy ra một miếng ngọc bích, quay đầu
lại giao cho nô tỳ bên cạnh: “Ngươi cầm cái này đến thượng cung cục, gặp phó
tổng quản thượng cung cục Lý thượng cung, đem miếng ngọc này giao cho nàng ta,
Lý thượng cung tự nhiên sẽ nghe theo lời bản cung mà làm việc. Lý thượng cung
này, là người phụ thân hao tốn rất nhiều tiền mới thu mua được, ban đầu nàng
ta cũng định kết bè với Lan phi thống trị hậu cung, ở trong cung Lý thượng
cung cũng giúp đỡ nàng ta rất nhiều.”
**Thải Thải bánh bao thịt**
Quan Bộ Phi sắp xuất cung thì lại bị một thái giám gọi lại, “Hung Nô vương
gia!”
“Công công có gì chỉ giáo?” Quan Bộ Phi ngạo nghễ hỏi.
“Có người nhờ nô tài giao cái này cho người.”
“Người nào phó thác công công?”
“Cái này, xin thứ cho nô tài không tiện nói ra.” Thật ra thì, phong thư này là
một đại công công trong thái giám cục sai hắn làm, hắn cũng không dám hỏi thêm
lời thừa thãi. Chỉ cầm bạc rồi đưa thư là được rồi.
Quan Bộ Phi thu hồi tâm tư, gật đầu cáo từ, sau khi tiến vào xe ngựa mới mở ta
xem, thấy trên mặt viết, canh ba dưới ánh trăng, trong đình cạnh hồ Tịnh
Nguyệt, không gặp không về, ký tên một chữ Thải, bên cạnh vẽ một chiếc lá sen.
Quan Bộ Phi nhìn chữ viết này, lập tức nhận ra là chữ của Thải Thải, lại nhìn
thấy chiếc lá sen, biết nàng có thói quen vẽ thêm một hình lá sen bên cạnh chữ
ký. Xem ra xác thực là nàng hẹn hắn gặp mặt vào canh ba ở chiếc đình cạnh hồ
Tịnh Nguyệt trong hoàng cung. Quan Bộ Phi trong lòng vui vẻ, cẩn thân gấp thư
lại, cất vào ngực.
“Vương gia, trở về dịch quá ạ?”
“Không, đưa bổn vương đến xưởng bánh ngọt nổi danh nhất kinh thành đi.”
Còn nhớ rõ lúc ở Vân Nam, hoàng hậu nương nương luôn nói thói quen xấu nhất
của nàng là ham ăn, mà một khi thèm ăn, lại thích ăn bánh ngọt Đạo Hương Thôn,
nhất là bánh xốp, bên ngoài rắc mè, cho vào miệng ngọt ngào thơm phức. Quan Bộ
Phi mua một bọc, cất vào trong ngực, cùng một nơi với lá thư. Khổ sở chờ đến
nửa đêm canh ba, thừa dip đêm tối thay y phục dạ hành, lén vào hoàng cung một
lần nữa, hắn là tổng quản ngự tiền thị vệ, đối với hoàng cung hiểu biết như
lòng bàn tay, vì vậy dễ dàng vượt qua mấy trạm canh gác.
Hơn nữa chiếc đình trong hồ Tịnh Nguyệt chỉ có một cây cầu bắc qua, bình
thường thị vệ cũng không thể đi lên đó được.
Quan Bộ Phi phi thân mấy cái liền bay lên Tịnh Nguyệt đình, nhìn một vầng
trăng tròn trên đầu trời, chiếu lên toàn bộ khung cảnh, nơi sáng nơi tối. Một
cơn gió thoảng qua, bông tuyết lạnh rơi trên mặt. Hắn híp mắt ngắm nhìn quan
cảnh xung quanh, quả nhiên, thấy một bóng người đi lên cầu, hướng về Tịnh
Nguyệt đình, Quan Bộ Phi nín thở, ngưng thần……
Thân ảnh của nàng càng ngày càng gần.
Cho đến khi hắn nhìn thấy rõ mặt của nàng, mới phát hiện bộ dáng trông có vẻ
giật mình của nàng: “Tại sao lại là ngươi?”
Không phải là Sở Cuồng sao? Thải Thải đang buồn bực nghĩ ngợi thì có một thái
giám đột nhiên tới truyền chỉ, nói Sở Cuồng ở chỗ này chờ nàng, muốn bảo nàng
qua, có chuyện cùng thương nghị.
Ban đầu nàng cũng nghi ngờ, người truyền chỉ không phải là tiểu Đức Tử, mà là
một gương mặt nàng chưa từng thấy qua.
Hơn nữa lại là nửa đêm canh ba, tại một địa phương lạnh run như vậy mà muốn
bàn bạc công chuyện với nàng sao?
Bây giờ, rốt cục đã hiểu rõ, nàng mới vừa há mồm nói: “Quan Bộ Phi, vì sao lại
là ngươi……”
Bống bề bỗng sáng rực ánh đuốc, đèn lồng, đột nhiên xông ra bao vây hồ Tịnh
Nguyệt.
A!
Quan Bộ Phi vừa nhìn liền biết bị lừa, nhưng căn cứ phản ứng nhạy bắn nhiều
năm, hắn phi thân, nhảy vào trong nước!
“Người đâu mau lên, hắn trốn vào trong nước rồi!”
Thải Thải đứng yên không nhúc nhích, một lúc sau, Mai phi, Lan phi, mang theo
cả đám hậu phi, đi lên cầu.
Mai phi vạn phúc xong, cau mày hỏi: “Hoàng hậu nương nương, người ở đây là gì
vậy ạ?”
“Ta ở đây hóng gió……” Thải Thải bình tĩnh trả lời.
“Hoàng hậu nương nương, trời giá rét, không bằng nương nương cùng nô tỳ hồi
tẩm cung thái hậu sưởi ấm đi.”
“Được.” Thải Thải tính toán trong lòng, đây là trúng gian kế của kẻ khác rồi.
Bốn bề có kẻ gọi: “Xuống nước đi, nhất định phải tìm cho được kẻ đó.”
Tìm ra mới là lạ, Thải Thải nghĩ, nếu quả thật có thể tìm được, thì Quan Bộ
Phi cũng đã chả dám tới. Nhưng sự việc này rất cổ quái, tại sao Quan Bộ Phi
lại ở đây? Dọc đường đi, Thải Thải cũng trầm mặc không nói lời nào, Mai Phi
lên tiếng: “Hoàng hậu yên tâm, thái hậu nương nương hiểu rõ mọi việc, nhất
định sẽ lấy lại công bằng cho hoàng hậu tỷ tỷ.”
“Đa tạ muội, Mai phi.”
Đến điện thái hậu, bà đang khoác một chiếc áo choàng ngồi trên ghế, thấy Thải
Thải cùng mọi người từ cửa đi vào, có một thái giám đi qua thì thầm vài câu,
ánh mắt thái hậu cũng trừng lướn lên, thật không ngờ, nửa đêm bà bị người đánh
thức, nói trong cung có hậu phi có gian tình với nam nhân ở bên ngoài, bà vẫn
lo trái lo phải, lại không ngờ người đó lại là hoàng hậu.
“Hoàng hậu, tại sao là con?”
Thải Thải lắc đầu một cái: “Mẫu hậu, thần tức cũng không biết, vì sao, lại là
thần tức.”
“Sao con lại không biết được?” Thái hậu bắt đầu có chút tức giận.
Thải Thải quét mắt qua chỗ các phi tần đang đứng, lắc đầu tiếp: “Hiện giờ,
thần thiếp cũng giống như thái hậu nương nương, mờ mịt luống cuống.”
-oOo-