Rối Rắm


Người đăng: HắcKê

Hai người cứ như vậy ngồi ở Tử Quang điện nhìn vầng trăng tròn trên đỉnh, một
bầu rượu uống cạn không còn lại mấy giọt, Quan Bộ Phi nằm xuống, nhìn Sở Cuồng
cười một tiếng: “Ta với ngươi quen biết nhau ha mươi năm, đây là lần thứ hai
cùng uống rượu với nhau đấy.”

“Vậy sao? Lần đầu là lúc nào? Trẫm không nhớ rõ.”

“Lần đầu tiên là ngươi bị người hãm hại, phải đi đày, ta theo ngươi đến biên
thành xa xôi, ngươi mời rượu ta, nói, ta đã chọn sai người rồi, không nên đi
theo chủ tử này.”

“Sự thật chứng minh, ngươi rất sáng suốt, ngươi không có chọn lầm người, nhưng
mà có phải là đã nhìn lầm người rồi hay không?”

Sở Cuồng đứng dậy, dưới ánh trăng, xiêm y màu trắng phiêu dật, hắn vươn cánh
tay, bầu rượu chốc xuống, rượu như nước suối đổ ra, tế ánh trăng, sau đó hắn
vứt bầu rượu, nhìn nó rơi xuống mặt đất, nát bấy, con ngươi liếc nhìn Quan Bộ
Phi vẫn bình thản tự rót rượu uống: “Từ hôm nay, ngươi đừng đề cập lại chuyện
quá khứ nữa Quan Bộ Phi, trong lòng trẫm, Quan Bộ Phi đã chết, ngay trong trận
cuồng phong bão cát kia rồi.”

Sở Cuồng nhảy xuống khỏi đại điện, nhìn Quan Bộ Phi vẫn còn ở trên hỏi: “Con
ốc sên kia, chẳng lẽ sẽ không chết đói trên đường đi hay sao?”

Quan Bộ Phi cười lắc đầu, Sở Cuồng nhíu mày nói: “Trẫm nghĩ, là năm ngày,
ngươi nói có đúng không?”

Quan Bộ Phi không gật đầu, cũng không lắc đầu, chẳng qua chỉ nở một nụ cười
nhàn nhạt.

**Thải Thải bánh bao thịt**

“Câu đố này rất có vấn đề.” Sau khi khổ công suy nghĩ cả nửa buổi sáng, Thải
Thải mới cảm thấy câu đố này có đến mấy cái đáp án, bảy ngày đã bị phủ quyết,
ngày thứ nhất tiến ba thước lùi hai thước, chính là một thước, suy luận theo
hướng này, phải là bốn ngày đầu đi bốn thước, đến ngày thứ năm thì vừa đủ bảy
thước. Vậy xem ra năm ngày, mới là đáp án chính xác nhất chứ? Nàng thả củ lạc
trên tay xuống bàn. Sau đó nghe thấy có người ở bên ngoài nói, đáp án của Mai
phi nương nương cùng mọi người giống nhau, đều là năm ngày. Người Hung Nô ra
câu đó này, kỳ thật là muốn làm khó đây mà.

“Hoàng thượng, hạ thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn còn một nghi vấn, đến tột cùng
là con sên này bắt đầu bò từ ban ngày, hay là từ ban đêm?”

“A?” Sở Cuồng bị con ốc sên này quay cho đầu óc choáng váng lên rồi, hắn nói:
“Ban ngày thì sao, mà ban đêm thì sao?”

“……”

Sau đó có một đại nhân hỏi: “Hoàng thượng, nếu như con ốc sên này đang bò,
trời lại mưa to, vách giếng trơn trượt, có thể ảnh hưởng đến tốc độ của nó hay
không?”

“Hạ quan nghĩ Vương đại nhân nói cũng có lý, hạ quan cũng đang nghĩ, nếu như
con ốc này bò nửa đường lại đói bụng, trở về ăn, thì bao lâu mới lên khỏi
giếng?” Đây là một võ tướng xuất thân binh bộ, hắn căn bản không am hiểu số
học.

Sở Cuồng tức giận, nói: “Trẫm nghĩ con ốc sên này vĩnh viễn không thể bò lên
khỏi được rồi.”

“Ý hoàng thượng là?”

“Ý trẫm là, con sên này mới bò được nửa đường đã bị các vị đại nhân cho vớt ra
ngoài, giết chết luôn rồi.”

Ha ha, mọi người cười to, có một tiểu công công đi vào nói thì thầm đôi câu
bên tai Sở Cuồng, sắc mặt hắn liền trầm xuống, quả nhiên là vậy.

Người Hung Nô ra câu đố, cũng chỉ là câu thời gian, thu hút sự chú ý của mọi
người vào đó, trên thực tế, mấy ngày nay, không ít người Hung Nô nhìn chằm
chằm vào bản đồ hoàng cung, nơi đấy đặt tấm bản đồ phân bố tất cả các trạm
kiểm soát ở biên cương.

Sở Cuồng đã phái người bảo vệ nghiêm mặt mọi ngóc ngách trong cung, vô luận
hắn có chơi chiêu gì, cũng sẽ không thu được kết quả gì cả.

“Hoàng thượng, chúng thần cho rằng, nếu cứ dựa theo thời gian ban ngày bắt đầu
bò, vừa vặn là năm ngày, bốn ngày đầu thật ra chỉ bò được bốn thước, nhưng đến
ngày thứ năm sẽ là ba thước, chỉ trong ban ngày đã bò xong rồi.”

Ước chừng năm ngày là có thể bò hết đường, xem ra cũng không khó như trong
tưởng tượng, nhưng điều này ngược lại lại khiến người ta lo lắng có cái gì đó
mờ ám, Sở Cuồng cho rằng, nhất định đó là cách bọn người Hung Nô dời đi sự chú
ý của họ mà thôi.

Trên Tử Quang điện, Quan Bộ Phi cười hỏi: “Đại Sở hoàng đế bệ hạ, ngài có biết
đáp án, hoặc là trong Đại Sở có người biết đáp án không ạ?”

Sở Cuồng đáp: “Trẫm cho là năm ngày, chư vị khanh gia, các khanh nghĩ sao?”

“Chúng thần cũng cho là năm ngày, trước nhất là tiến ba lùi hai, nhưng đúng
vào thời điểm ngày thứ tư, còn thừa lại một ngày, sẽ không lùi xuống nữa.”

Mọi người nhao nhao gật đầu, Quan Bộ Phi hỏi: “Xác định sao?”

“Ừ……” Sở Cuồng vừa định đáp lại, lại nhìn thấy, Thải Thải đứng ở cửa, đang
chuẩn bị bước vào, vì vậy liền im lặng, sau khi Thải Thải đi vào, nhìn thấy
Quan Bộ Phi, liền không được tự nhiên, nàng hỏi: “Đặc sứ Hung Nô, xin hỏi, là
sáu ngày đúng không?”

“A?” Quan Bộ Phi cười một tiếng: “Xin lắng tai nghe.”

“Thoạt nhìn, cứ tưởng năm ngày là đã đến nơi, trên thực tế mọi người suy nghĩ
một chút, trên câu đố quy định, độ cao đến miệng giếng vừa đủ bảy thước, con
ốc sên bò ba lùi hai, nói cách khác, mới đầu bò bốn ngày thì được bốn thước,
ngày cuối cùng, cũng chính là ngày thứ năm, thêm ba thước nữa thì vừa đúng là
đến nơi.”

“Vậy chính là năm ngày.” Mọi người rối rít.

“Nhưng nếu theo lời mọi người, thì dù con sên này bò hết độ sâu của giếng, vẫn
chưa ra khỏi miệng được, nó còn cần phải cố gắng một chút nữa mới có thể bò
lên đến thành giếng. Khi con ốc sên bò đến ngày thứ năm, vừa lên đến miệng
giếng thì trời vừa tối, cho nên vẫn còn thiếu chút nữa, nó không thể làm gì
khác là qua đêm trên miệng giếng, không cẩn thận, lại lùi xuống hai thước, như
vậy khi nó thức dậy, vừa nhìn, oa, thì ra là vẫn còn hai thước nữa phải bò. Vì
vậy, nó phải tiếp tục cố gắng, đến ngày thứ sáu mới bò lên miệng giếng, lại
còn dư ra thêm một thước nữa, lúc đấy mới có thể bò ra khỏi miệng giếng.” Nói
xong, nhìn Quan Bộ Phi: “Đúng không?”

Quan Bộ Phi sửng sốt, ngay sau đó gật đầu một cái mỉm cười: “Đúng rồi.”

Thải Thải tò mò: “Vậy con ốc sên đó, thời điểm nó bắt đầu bò, là ban ngày, hay
ban đêm?”

Quan Bộ Phi cười nói: “Vậy thì có gì bất đồng?”

Thải Thải kinh ngạc: “Dĩ nhiên là bất đồng.”

“Mới vừa rồi bản cung nói sáu ngày, chính là ban ngày.”

“Nếu tính từ ban đêm, thì là, ngày đầu tiên bởi vì buổi tối, nên con ốc sên
đứng yên không nhúc nhích, nhưng bởi vì là đáy giếng, cho nên chưa bò lên cũng
chưa lùi lại, nhưng, đích xác lại hao tốn một ngày, bởi vì chúng ta tính số
ngày, là lấy một ban ngày một ban đêm tính lại thành một ngày. Như vậy, nói
cách khác, tuy rằng ngày đầu tiên ốc sên không đi được chút nào, nhưng nó cũng
hiểu được xác thực đã phí mất một ngày, cho nên sẽ cộng thêm một ngày đó vào
sáu ngày vừa rồi, như vậy, chính là bảy ngày?”

Quan Bộ Phi suy nghĩ một hồi, tất cả mọi người cũng suy nghĩ một hồi, cảm thấy
cũng đúng.

Ai ngờ Thải Thải lại hỏi: “Nhưng bản cung vẫn còn một vấn đề không hiểu, câu
đố này lúc được xây dựng, là dựa theo thời gian khảo nghiệm thực tế, hay là
dựa theo suy luận mà ra?”

“A?” Quan Bộ Phi không nghĩ đến câu đố này lại trở nên phiền hà như vậy. “Có
chuyện gì sao?”

“Nếu như theo thực tế mà nói, buổi tối bắt đầu bò, tự nhiên sẽ coi là bảy
ngày, nhưng nếu suy tính thời gian theo giả thuyết của câu đố, con ốc sên bò
từ ban ngày thì sẽ là năm ngày rưỡi, còn bò vào ban đêm thì sẽ là sáu ngày
rưỡi.”

“……”

Đầu óc Quan Bộ Phi choáng váng. Thải Thải còn định nói, lại bị Sở Cuồng cười
ha hả ngăn lại.

“Hoàng hậu, không cần làm khó đặc sứ Hung Nô, hoàng hậu nên biết, người Hung
Nô đầu óc đơn giản, làm sao lại có thể nghĩ ra nhiều đến vậy?” Cho nên câu đố
này không có ý nghĩa gì cả, căn bản là một câu đố thiển cận!

Mặt Quan Bộ Phi biến sắc, thầm nghĩ Sở Cuồng thật xảo trá, miễng cưỡng lắm mới
có một đáp án xem như đúng, hắn thế nhưng thừa dịp hoàng hậu ở chỗ này quấy
rối, lật ngược câu đố, nói cách khác, là người Hung Nô sai, người Hung Nô vốn
mang theo ba câu đố đến đây để thị uy, ai ngờ lại bị người ta mắng là không có
đầu óc.

Hắn cau mày, nhìn Thải Thải, không biết lúc này nàng là vô tình hay là cố ý
bới móc đây.

Nhưng nhìn thấy trong ánh mắt nàng toát lên một thần sắc gọi là vui vẻ.

Bỗng cảm thấy, nữ nhân này cũng thật là xấu.

Quan Bộ Phi cười một tiếng: “Câu đố này, hoàng hậu trả lời rất đúng, rất hoàn
chỉnh.”

“Tất nhiên, hoàng hậu nương nương của chúng ta vốn vô cùng thông tuệ, người
thông tuệ như hoàng hậu ở Đại Sở vốn đếm không xuể.” Kết quả nhiều đại thần
bắt đầu thổi phồng.

Quan Bộ Phi thắm thiết nhìn Thải Thải, khiến cả người nàng trở nên khó chịu,
hắn dịu dàng cười một tiếng, nhẹ nhàng nói với Thải Thải: “Nếu như có thể lấy
được một thê tử như hoàng hậu nương nương, nhất định là tam sinh hữu hạnh.”

A, Thải Thải bị lời nói trắng trợn của hắn làm cho đỏ mặt.

Sở Cuồng cau mày, trong lòng chua chát, đây là muốn công khai đùa giỡn hoàng
hậu của hắn hay sao? Hắn lạnh lùng nói: “Chuyện hôm nay đến đây thôi, trước
hết trẫm muốn mời đặc sứ Hung Nô dùng bữa, thuận tiện, rửa tai lắng nghe hai
câu đố còn lại của đặc sứ.”

Sở Cuồng là bị chọc tức, tình huống vừa rồi khiến trong lòng hắn ngũ vị tạp
trần.

Ba người một đường đi tới mái hiên nhỏ trước mặt.

“Hoàng hậu nương nương, trong mắt tại hạ, điều đáng giá để tại hạ hâm mộ nhất
ở Đại Sở, chính là có được một người đáng yêu như người vậy.”

“–” mặt bánh bao lại càng đỏ hơn nữa.

Sở Cuồng cười nói: “Đáng tiếc lại chỉ có một, hơn nữa, lại vĩnh vĩnh viễn
viễn, là quốc sủng, của Đại Sở trẫm.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #182