Cắn Rách Môi


Người đăng: HắcKê

CV 167: Cắn rách môi

Thật hiếm khi, cha mẹ lại cùng nhau tiến cung thăm nàng như vậy. Nhìn xem
những thứ cha mẹ mang vào, là ba con ba ba mà nghe bảo là thuốc đại bổ gì gì
đó. Sau đó, ở trong phòng bếp của Phượng Tảo cung, cha giữ ba ba, mẹ đưa con
gà lại gần, ngay lúc con ba ba cắn vào lông gà, cha vung tay chém xuống, chặt
đứt đầu ba ba, từng giọt máu tươi nhỏ vào trong chén nhỏ. Kế tiếp, ông bắt đầu
nấu canh. Thải Thải nhìn mà chặc lưỡi hít hà, vừa đầy máu tanh lại vừa quá bạo
lực.

Sau đó mẹ liền bắt đầu thì thầm cái gì mà Tống Tử Quan Âm gì đó, sinh con này,
bồng cháu này. Thải Thải hận không thể nhét hai cục bông vào lỗ tai mình, dù
sao, chủ đề như vậy không nằm trong phạm vi hứng thú của nàng. Mẹ lập tức gõ
đầu Thải Thải một cái: “Đồ ngốc, nữ nhân không sinh được con, không giữ được
trái tim nam nhân.” Bà mới gõ xong, lại nhìn thấy Chu đại nhân bưng chén huyết
ba ba kêu la: “Con bé là hoàng hậu, sao bà lại gõ đầu nó chứ!”

“Tôi… nó là hoàng hậu, nhưng cũng là con gái tôi mà.”

Chu đại nhân trợn mắt nhìn Chu phu nhân một cái, bưng chén huyết ba ba kia híp
mắt cười ngồi xuống cạnh Thải Thải: “Con gái bảo bối à, ăn vào đi con!” (Bây
giờ thì rõ mồn một cái điệu cười híp mắt Thải Thải di truyền từ ai rồi nhé
=)))

“Cha, huyết sống ạ, ghê quá, con không ăn đâu!”

“Đại bổ, thật!” Chu đại nhân dụ dỗ.

“Nếu như người ta nói thịt người cũng đại bổ, không lẽ cha cũng bắt con ăn
sao?!”Nàng đẩy ra, bịt lỗ mũi lại.

Đột nhiên, cảm thấy thật buồn nôn, trong bụng ùng ục hai tiếng, Thải Thải giật
mình. Tại sao lại cảm thấy trong bụng giống như có cái gì đó vậy?!

Dù sao đi nữa, nàng cũng không ăn đồ sống, không uống máu đâu.

Chu đại nhân không còn cách nào khác, đành đặt bát huyết ba ba xuống.

Bên ngoài tiểu Đức tử truyền lời: “Hoàng thượng giá lâm.”

Sở Cuồng nghe nói một nhà Chu đại nhân tiến cung, thân là con rể, ít nhất phải
tỏ vẻ một chút, vì vậy bèn ban thưởng một bàn tiệc. Hắn đi vào trước, sau lưng
là hộp lớn hộp nhỏ thức ăn nối đuôi nhau. Bên ngoài là các nô tài đến chuẩn bị
tiệc.

Chu đại nhân cùng Chu phu nhân vội vàng cuống quýt quỳ xuống nói: “Hoàng
thượng vạn tuế.”

“Nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân, xin đứng lên.”

Nhìn hai người, Sở Cuồng lại nghiêng đầu, thấy trên bàn có một chén huyết,
bưng lên ngửi ngửi, cười một tiếng, không nói lời nào liền uống vào. Thải Thải
cả kinh nói: “Sao hoàng thượng lại uống! Hoàng thượng không hỏi thử nó là cái
gì, ngộ nhỡ là máu người, hoàng thượng cũng uống sao!”

Hắn uống xong, gương mặt tuấn mỹ lại trở nên yêu dị kinh khủng. Lau vết máu đỏ
tươi trên khóe môi, hắn cười một tiếng: “Tấm lòng của nhạc phụ đại nhân, máu
ba ba, hơn nữa chỉ được nuôi lớn lên bằng thuốc đông y.”

“Người, người, thật ghê tởm!” Thải Thải nói.

“Hoàng thượng thật có mắt nhìn.” Chu đại nhân nói: “Một chén huyết này, nhưng
là cực phẩm bảo vật đấy ạ.”

“Trẫm đoán là có đánh chết hoàng hậu cũng không uống, bởi lẽ nàng, vô phúc
hưởng thụ.” Thải Thải bĩu môi, nàng có phúc cũng không thèm hưởng thụ.

Chu đại nhân và Chu phu nhân thấy tình cảm giữa hoàng thượng và Thải Thải
không tệ, rốt cục cũng an tâm rời đi. Sở Cuồng lại vẫn còn nán lại Phượng Tảo
cung, “Hoàng hậu…… tối nay trẫm rất rảnh rỗi.”

“Thần thiếp không rãnh.”

“Hừ, chẳng lẽ hoàng hậu lại còn bận bịu hơn cả hoàng đế là trẫm sao?”

“Thần thiếp……” Nàng nhìn thấy Sở cuồng tức giận cau mày, liền rụt cổ lại:
“Hoàng hậu đúng là có rất nhiều chuyện phải là, ví dụ như kiểm toán, ví dụ như
phân phát bạc cho nô tỳ thái giám trong cung, ví dụ như, chuẩn bị y phục theo
mùa, y phục cho các cung còn chưa làm xong, ví dụ như……”

A—

Đột nhiên mặt bị ai đó xoay qua, in chặt lên đó là đôi môi lạnh như băng của
Sở Cuồng.

Thật phấn khích nha –

“Ưm ưm……”

Rộp –!

“A!” Sở Cuồng kinh hãi đẩy nàng ra, nàng, lại dám cắn môi hắn?!

Sở Cuồng thật không nghĩ đến, mới rồi còn thật tốt, nàng có tinh thần đi cắn
bậy như vậy? Miệng của hoàng đế cũng dám cắn?

Mới rồi là do Thải Thải quá sợ hãi, “Thần thiếp căn người là bởi vì bị bức
nha, người thật là, thần thiếp đã nói không là không rồi mà. Người……” Cảm giác
lúc nãy giống như cắn thịt vậy, cắn cái rộp. Hơn nữa thịt này cũng rất giòn.
Chắc là hắn đau lắm, hơn nữa miệng còn chảy máu, Thải Thải lấy khăn tay ra,
đưa đến: “Cho người, lau đi–” ô, thật không nhẫn tâm nhìn thấy Sở Cuồng máu
chảy đầy tay, khuôn mặt bánh bao nhíu lại: “Người không nên trách thần thiếp,
biết không, bởi vì hôm nay người uống nhiều huyết ba ba như vậy, cho nên mới
gặp báo ứng, phải chảy tí máu……”

“Hừ!” Sở Cuồng lau cái môi đã sưng to, ngày mai vào triều bị nhìn thấy thì làm
sao bây giờ? Bị thái hậu nhìn thấy thì làm sao bây giờ? Lại nói bị thương chỗ
môi thế này, cái này, người ta sẽ nghĩ thế nào đây?

“Hoàng hậu, nàng thật là độc ác!”

“Thần thiếp không ác, hoàng thượng chưa nghe nói qua chuyện một đôi phu thê
nọ, tên trượng phu cưỡng hôn thê tử hắn, cho nên mới bị cắn đứt lưỡi à?”

A? –

Có hơi bị nha đầu này dọa rồi.

“Không thể nào có được!”

“Ai nói không thể được chứ, hoàng thượng kiến thức hạn hẹp thật (dám chửi HT
thế đới=)), sau này tên trượng phu kia đem trói thê tử của hắn lại, giải lên
cho cha thần thiếp tra hỏi nữa kìa.”

“Sau đó?” Hắn cau mày, xoa cái miệng nóng hừng hực.

“Sau này tên trượng phu đó không nói chuyện được nữa, lại sẽ không cưới vợ
khác được, không thể làm gì khác là rút đơn kiện, dẫn thê tử về nhà.”

“……”

Sở Cuồng nín nửa ngày, lạnh lùng uy hiếp: “Nếu như nàng dám làm mấy chuyện ngu
xuẩn như vậy với trẫm, trẫm nhất định sẽ giết cả nhà nàng!”

“……” Nàng không dám, thật ra thì cắn môi hắn, đã là giới hạn rồi, nhưng đừng
khiến nàng bị dồn tới chân tường lần nữa, con thỏ bị ép buộc rồi cũng sẽ quay
ngược lại cắn người đấy……

Sở Cuồng càng lúc càng quá đáng, lăn qua lộ lại ở Phượng Tảo cung suốt, thậm
chí khiến cho Thải Thải có ý nghĩ muốn chạy ra khỏi hoàng cung. Haiz, chỉ là
nàng trốn đi, cha mẹ phải làm sao bây giờ, aiz, aiz aiz –

Như gia tam thông cả đêm đều nghe thấy tiếng than thở của hoàng hậu ở bên
trong. Còn hoàng thượng, tựa hồ ngủ rất say giấc.

Aiz hoài đến canh tư, hoàng thượng mới tỉnh giấc, còn nàng lúc này mới từ từ
xoay người chìm vào giấc ngủ.

“Nương nương, sao người lại than thở một đêm thế?”

“Ta nghĩ aiz –” Nàng nâng má nói.

**Thải Thải bánh bao thịt**

Sau khi Thục phi bị giam trong Phật tháp, Thải Thải liền phái mấy người tự
mình sang chăm sóc nàng, chẳng qua là Thục phi cũng không lĩnh tình, Thải Thải
phái Như Ý sang, nàng không nói câu nào, nhìn Như Ý làm cái này cái nọ, nàng
cũng không bảo một tiếng. Sau, nàng lại nhìn không được mà hỏi: “Như Ý, chẳng
lẽ là bởi vì hoàng hậu không thích ngươi, cho nên mới bảo ngươi sang chăm sóc
cho một khí phi như ta?”

“Cũng không phải vậy, chỉ là người sợ có kẻ bắt nạt nương nương mà thôi, ít
nhất có ta ở đây, nương nương có thể an tâm dưỡng thai.”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #167