Bị Tọng Cho Một Bát Thuốc


Người đăng: HắcKê

CV 165: Bị tọng cho một bát thuốc

Vương thái y vui mừng nhìn sang, lại mở một bọc giấy màu vàng nhạt khác ra,
tại sao lại là loại thuốc bột màu nâu nhạt này nữa chứ, hoàng hậu nương nương
với ông thái y này đều là người điên mà, tiểu Đức tử hừ nhẹ, nói: “Đi đến đâu
cũng thấy thuốc độc, thấy nhiều đến phiền.” Vương thái y gõ vào ót hắn một
cái: “Hiểu cái rắm gì, nương nương cùng lão phu không mưu mà hợp, hơn nữa lão
phu cũng đã tìm ra cách để chữa trị cho Thục phi nương nương, phải làm canh bổ
máu.” Tiểu Đức nói thầm, người này cũng kêu cứu Thục phi, người kia cũng kêu
cứu Thục phi, “Thục phi thật tốt số nha.”

Canh bổ máu, đầu tiên phải giết thật nhiều trâu, cắt lọc tất cả thịt trên thân
trâu đi. Rửa sạch xương xong, bỏ vào nước nấu chín, nấu cho đến khi xương tủy
đều tan ra, nước biến thành màu trắng. Vớt bỏ xương trâu ra, nấu tiếp nước màu
trắng đó, dùng dao cạo bỏ lớp màng như bơ đi, sau đó, đem thịt nấu chín, nấu
đến khi còn lại một chén nhỏ, cuối cùng, đem hai loại tinh hoa đó trộn với
nhân sâm, cẩu kỷ*.

*Cẩu kỷ:

Một chén canh bổ, lại cần ba người vội vã cả hai ngày mới nấu xong, tiểu Đức
xách theo hộp thức ăn, mang chén canh bổ đã hao phí biết bao nhiêu công sức
này dâng đến tẩm cung Thục phi. Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi thuốc bắc
nồng nặc, tiểu Đức hỏi một nô tỳ: “Sao ở đây lại toàn mùi thuốc vậy?!”

“Nương nương tìm đến rất nhiều phương thuốc bảo thai cổ truyền, bảo tụi nô tỳ,
sắc để cho người uống.”

Tiểu Đức tử hiểu được đạo lý, thể chất mỗi người phụ nữ mang thai đều bất
đồng, nguyên nhân sảy thai lại càng vô số chủng loại, cho nên mỗi một phương
thuốc cũng không thể áp dụng cho cùng một người nha, Thục phi uống thuốc lung
tung, coi chừng lại chết. Tiểu Đức đi vào, thấy Thục phi sắc mặt tiều tụy,
đang cầm bát thuốc uống vào, tiểu Đức nói: “Nương nương, Vương thái y bảo nô
tài mang canh bổ đến cho nương nương, nương nương cần phải uống nó, hơn nữa
nhất định phải uống sạch!” Hắn bưng chén thuốc ra, Thục phi vừa nhìn thấy,
trăng trắng sền sệt, giống như mỡ bò, đột nhiên nôn mửa.

“Là thuốc của Vương thái y nấu?”

“Thật ra thì hoàng hậu nương nương ở trong tháp lật xem rất nhiều sách cổ,
phát hiện ra độc nương nương uống là bột phấn hoa uất kim hương. Cho nên khí
huyết nương nương mới bị tổn thương, khiến long thai không yên. Vì vậy Vương
thái y mới đúng bệnh hốt thuốc, sắc canh bổ máu cho nương nương.”

Thục phi nghe đến hai chữ hoàng hậu thì sợ muốn chết, bây giờ những gì có liên
hệ đến nàng, bát canh bổ này, cho dù có bị nói thành Cửu chuyển hoàn hồn đan
của Thái Thượng Lão quân, nàng ta tuyệt đối cũng không dám uống. Tiểu Đức bưng
qua, Thục phi vươn tay ra hất, kết bát canh hao tốn hai ngày một đêm tinh lực,
trong nháy mắt hóa thành công cốc, đổ tràn đầy đất. Tiểu Đức mồ hôi đầm đìa,
quỳ xuống nói: “Nương nương, chén thuốc này rất có lợi đối với nương nương, có
thể giúp nương nương giữ được đứa bé trong bụng!”

“Cút, mau cút, các người đều là người một phe!” Thục phi la hét.

Tiểu Đức ra khỏi cung, trên mặt khóc lóc, trong lòng lại mắng, là ngươi tự
mình không cần đấy nhé.

Nhưng lại nghĩ đến việc nàng ta đang mang hài tử của hoàng thượng, nếu như nó
chết rồi, chẳng phải hoàng thượng thật bất hạnh hay sao?

Trở về nói với thái y xong, thái y than thở, tự mình chạy đến cung Thục phi
nói rõ sự tình, Thục phi lại nhất quyết không nghe.

Sở Cuồng biết được chuyện này, tự mình đến tẩm cung Thục phi, ra lệnh cho Thục
phi uống vào, ai ngờ nữ nhân này nói cả hoàng thượng cũng muốn hại nàng ta,
thà chịu chết chứ không chịu khuất phục.

Tính tình quá cứng đi, bình thường sao lại không cứng rắn được như vậy? Sở
Cuồng giận dữ vô cùng.

Đột nhiên, một tiếng nói vang lên: “Ngươi không giữ được hoàng tử, lại dám còn
mặt mũi mà không chịu uống thuốc?!” Người lên tiếng thế nhưng lại là Thải
Thải. Thải Thải nghe nói Thục phi không chịu uống thuốc, mới đi nói với Sở
Cuồng, mình có cách. Xác thực, nàng có cách, các để người ta phải là một việc
gì đó, không phải là uy hiếp, đe dọa hay sao.

–bách phát bách trúng.

Hừ, không biết phân biệt tốt xấu, Vương thái y đã cố gắng mất mấy ngày mới nấu
xong bát canh bảo vê tính mạng nàng ta, nàng ta lại không uống?

Thải Thải hơi tức giận, cảm thấy nữ nhân này thật không ra gì.

Hơn phân nữa có lẽ là do kiêng kỵ mình, đã là kẻ ác trong mắt nàng ta, Thải
Thải liền ác thật thôi.

Nàng bước đến, tất cả mọi người đều không lên tiếng, ngay cả Sở Cuồng cũng
không nói không rằng.

Thải Thải nhận lấy bát thuốc trong tay thái y, nói: “Đây là một bát thuốc độc,
bản cung đã thương lượng với hoàng thượng rồi, chúng ta muốn hại chết Thục phi
nhà ngươi. Cho nên, Thục phi ngươi không uống, chính là kháng chỉ!” Nói xong,
nàng lạnh lùng cười một tiếng, bưng bát thuốc đi tới, đột nhiên vạch miệng
Thục phi, nàng ta bèn giãy dụa, Thải Thải bèn ra lệnh: “Người đâu, giữ Thục
phi lại!”

“Dạ!”

Thải Thải dùng lực vạch miệng nàng ta ra, rót hết thuốc vào, tràn ra cả mặt
nàng ta!

Khụ khụ khụ —

Ọe ọe ọe —

Mùi vị thật buồn nôn, Thải Thải vừa rót thuốc vừa nôn mửa.

Thật ra thì Thục phi cũng thật đáng thương.

Ừng ực ừng ực.

Rót sạch sẽ bát thuốc, Thải Thải mới buông tay, Thục phi dùng ta móc cổ họng,
bị Thải Thải lôi ra, mắng, “Chết tiệt, còn dám ói!”

Thục phi ngẩng đầu nhìn Thải Thải, ánh mắt trở nên tuyệt vọng, sau đó rơi lệ,
nằm xuống khóc thút thít.

Sở Cuồng phân phó: “Lui hết đi, để Thục phi nghỉ ngơi.”

Lúc này Thải Thải mới xoay người định đi.

“Không cho phép nàng đi!” Sở Cuồng nói.

“Hoàng thượng định làm cái gì?”

“Nàng định trở về Phật tháp sao?”

“Thần thiếp đang là nghi phạm, phải trở về thôi!”

Thục phi nằm nhìn hoàng thượng cùng hoàng hậu, lòng đau muốn chết, vừa khóc
vừa lẩm bẩm:“Hoàng thượng sao lại ghét nô tỳ đến vậy, vì để hoàng hậu vui
lòng, lại độc chết nô tỳ, ngay cả tiểu hoàng tử của nô tỳ cũng không buông
tha.” Sở Cuồng vừa nghe thiếu chút nữa giận điên người, lạnh lùng xoay người,
khiến Thục phi sợ đến mức run rẩy, hắn mắng: “Thục phi ngươi hiểu cái gì,
hoàng hậu vì giữ lại hoàng tử trong bụng ngươi, thay ngươi thử độc, mới tìm ra
độc ngươi trúng phải là phấn uất kim hương, mọi người bận rộn ba bốn ngày, nấu
ra thuốc dâng lên cho ngươi uống, ngươi còn lấy dạ tiểu nhân đo lòng hoàng hậu
sao? Chết tiệt, nếu không phải là nể mặt tiểu hoàng tử, trẫm nhất định sẽ phạt
ngươi thật nặng!”

“Hoàng thượng…” Nước mắt của nàng chảy ngược vào trong.

Sở Cuồng xoay người lại, muốn tìm Thải Thải, ai ngờ Thải Thải đã đi mất, đáng
chết, nha đầu béo kia lại đi thực vui vẻ mới ghét. Trong Phật tháp kia thoải
mái lắm hay sao?

Thải Thải bước ra khỏi cung Thục phi, chậm rãi tản bộ trở về Phật tháp, lại
đụng phải Mai phi Lan phi, hai người bọn họ bèn mỉm cười lại đây thỉnh an.

“Nô tỳ chúc mừng hoàng hậu nương nương.”

“Bản cung có chuyện gì vui sao?” Thải Thải nghi ngờ hỏi.

“Nô tỳ nghĩ, rất nhanh, nương nương sẽ rời khỏi Phật tháp được rồi.”


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #165