Người đăng: HắcKê
CV 159: Kế trong kế 1
Lúc này tất cả những nhân vật trong cung đều tập trung lại tại tẩm cung của
Thục phi, có làm bạn nói chuyện, có an ủi, có bưng trà dâng nước, đại gia đình
hậu cung này hiếm khi lại có được bộ dáng hòa thuận vui vẻ như vậy. Hơn nữa
còn rất là lộn xộn, Thải Thải cùng Sở Cuồng từ thái y viện trở về, vừa lúc lại
nhìn thấy một đám đông tụ tập, đây là cái dạng gì chứ? Vì vậy nàng phân phó:
“Mọi người về cả đi, ở đây bản cung sẽ tự an bài người chăm sóc, Thục phi cần
phải nghỉ ngơi.” Lời nàng nói rất có sức nặng, vì vậy mọi người rốt rít cáo
lui. Thục phi thấy Sở Cuồng đã đến, mặt liền biến sắc, trở nên còn đáng thương
hơn so với cả cừu non.
Rất nhanh, nàng ta liền dựa vào hõm vai Sở Cuồng, nũng nịu nói: “Nếu nô tỳ vô
năng, không thể giữ được hài nhi của hoàng thượng, thì nô tỳ thật có lỗi với
liệt tổ liệt tông.” Tại sao ai ai cũng thích lôi liệt tổ liệt tông lên để nói
chuyện vậy nhỉ? Liệt tổ liệt tông nhất định cũng không thể nhớ nỗi mình có
được bao nhiêu con cháu cơ mà. Thải Thải đứng đấy, thấy trong cung Thục phi
cũng không thiếu hụt người hầu hạ, nàng dứt khoát hỏi nàng ta: “Thục phi, muội
muội còn thiếu cái gì, có thể nói cho bản cung, bản cung có thể tạm thời cho
muội muội mượn Như Tâm, Như Ý.” Như Tâm, Như Ý đều là người tâm tư thanh bạch,
nhưng nhìn thấy trên mặt Thục phi rõ ràng không vui, nàng nhợt nghĩ, có lẽ
nàng ta cho rằng bất kỳ là Như Tâm hay Như Ý đến đây, cũng đều là gian tế nằm
vùng của nàng mà thôi, nếu thật vậy thì có sao chứ, không phải nàng ta cũng an
bài gian tế bên cạnh nàng đó sao? Ngược lại, Thải Thải cũng chỉ là thật lòng
đưa cho nàng ta một cánh tay trợ giúp mà thôi. Cân nhắc kỹ, Như Ý có vẻ trầm
ổn hơn, vì vậy Thải Thải nói: “Bản cung thích nhất là Như Ý, tạm thời cho muội
muội mượn vậy, cho đến lúc muội muội lâm bồn, được không?”
Dù sao cũng là ý chỉ của hoàng hậu, cho dù là không muốn cũng không thể làm gì
được cả. Nàng ta nhìn Sở Cuồng một chút, thấy Sở Cuồng cũng không để ý đến
chuyện hậu cung. Bây giờ Thải Thải là tâm can của hắn, cho dù Thải Thải nói,
Sở Cuồng, ta muốn ngươi lên trời hái mặt trăng xuống cho ta, có lẽ hoàng
thượng thật sự sẽ kêu một đoàn cố vấn, lên trời hái trăng xuống cho mà xem. Vì
vậy Thục phi liền híp mắt cười đồng ý: “Như Ý có thể chăm sóc nô tỳ, là phúc
phận của nô tỳ rồi.”
Nhưng trong lòng lại nghĩ, ta thật xui xẻo, thật tức giận ngất trời mà.
Thải Thải nói: “Muội muội hãy an tâm dưỡng thai, mấy ngày nay việc gì cũng
không phần phải làm, không cần phải đi thỉnh an, nếu đồ bổ không đủ, hãy trực
tiếp bảo Như Ý đến Phượng Tảo cung nói cho bản cung biết, bản cung sẽ điều chế
cho muội muội. Chỉ là muội muội thể chất nhiệt, cố gắng ăn thanh đạm một chút,
đối với tiểu hoàng nhi sẽ tốt hơn.” Nói xong nàng nhìn Sở Cuồng, Sở Cuồng đứng
dậy, ý bảo, chúng ta đi thôi, vì vậy một trước một sau rời tẩm cung Thục phi,
hai người đi ra hoa viên, Thải Thải nói: “Hoàng thượng, Thục phi mang thai
hoàng nhi của hoàng thượng, hoàng thượng phải thường xuyên đi thăm muội mới
được.”
“Hoàng hậu thật hiền huệ.”
“Hoàng thượng, nếu như hoàng thượng muốn trở lại bên cạnh Thục phi cũng không
có gì quá đáng cả, một đời nữ nhân có mấy cơ hội được ỷ vào cớ mang thai hài
nhi, mà làm nũng với phu quân đây?”
“Hoàng hậu thật độ lượng ghê gớm.”
“Nhưng mà hoàng hậu à, nàng nói trẫm là phu quân của Thục phi, chẳng lẽ trẫm
không phải là phu quân của hoàng hậu hay sao?”
“Ngài là hoàng thượng à nha, còn thần thiếp là hoàng hậu……” Thải Thải trả lời
mà như không trả lời, ý tứ trong lời nói của nàng nghĩa là, ‘ta chỉ là hoàng
hậu thôi à nha, chỉ là hoàng hậu, không phải là thê tử’. Sở Cuồng cũng không
ngu, hắn nghe ra được, từ lâu đã được trải nghiệm qua cách nói chuyện của
người này, hắn cúi thấp đầu, bảo: “Thái y nói rằng Thục phi nhất định phải
được chăm sóc cẩn thận.”
“Hoàng thượng, thần thiếp sẽ chăm sóc muội ấy cẩn thận.”
“Hoàng hậu thực biết săn sóc!” Ba câu bình luận này toàn bộ đều là khích lệ,
nhưng loại khích lệ này lại lạnh như băng, không có cất chứa chút tình cảm nào
cả. Ngược lại, trong lời nói lại có chút tức giận, đều là tràn ngập yêu cùng
đau, hận cùng rối rắm đối với nàng.
Thái y này, Thải Thải quay đầu hỏi: “Có đáng tin không?”
“Hoàng hậu có ý tứ gì?”
“Chẳng qua là thần thiếp thuận miệng hỏi mà thôi.” Thật ra thì kể từ lúc nàng
nhìn thấy thái y đã cảm thấy, ngữ khí hắn ta nói chuyện rất mập mờ, giống như
trong đó có điều gì mờ ám, nhưng dù sao sự tình trọng đại, liên quan đến hoàng
tử, vì vậy chờ Sở Cuồng đi xử lý chính vụ, Thải Thải liền lộn trở lại thái y
viện. Chỉ có một mình, ngay cả nô tỳ cũng không mang theo, nàng vừa đi tới cửa
thái y viện, đột nhiên nghe thấy có tiếng nử tử đang nói chuyện: “Thái y,
nương nương thật không thể giữ được đứa trẻ này sao?” Đây là giọng nói của nô
tỳ thân cận trong cung Thục phi, “Thái y, ngài có lời gì hãy xin nói thẳng đi
ạ.”
“Ta chỉ có thể cố gắng, nhưng nhất định phải vạn phần cẩn thận mới được.”
Đến đoạn này, Thải Thải thầm nghĩ, quả nhiên tình huống của Thục phi nghiêm
trọng đến vậy. Aiz, lần này nàng thật tiểu nhân, mới rồi lại còn sợ bên trong
ẩn chứa mờ ám nữa cơ đấy.
**Bánh bao thịt Thải Thải**
Kẹt —
Cửa mở ra.
Cung nữ Thục phi nhìn bóng dáng Thải Thải rời đi, thầm nói: “Quả nhiên là Mai
phi nương nương đã đoán trúng, lòng dạ hoàng hậu không tốt, không những không
phái người, mà lại tự mình chạy đến nghe lén.” Thái y gọi nàng một tiếng:
“Thuốc này, hãy cho nương nương nương sáng tối đều uống vào, nhớ kỹ, nếu không
muốn bị hoàng hậu ám hại, các ngươi nhất định cái gì cũng phải nghe ta.” Cung
nữ Thục phi gật đầu một cái, cất kỹ cái mà thái y gọi là linh đan diệu dược
giúp ổn định thai vị.
Nàng vừa mới đi, Mai phi liền từ bên ngoài đi vào, dịu dàng nói: “Biểu ca.”
“Mai phi nương nương!” Thái y vội vàng thỉnh an vị biểu muội ngày xưa của
mình, sau khi Mai phi bảo đứng lên, nàng mới dịu dàng vô hại nói: “Biểu ca,
chúng ta làm như vậy có đúng không, ta lo lắng, lương tâm thật bất an.” Nói
xong, nàng còn cúi đầu, bộ mặt giả vờ sầu lo.
“Nương nương, còn nhớ rõ trước khi vào cung, dượng đã nói với nương nương.
Trên thân người chính là đeo ích lợi mấy đời sau của Tô gia, nếu như người
thất bại, chúng ta dù đã hy sinh những người đó, cũng là hy sinh vô ích rồi,
mà dượng đã tốn nhiều năm hết lòng yêu thương bồi dưỡng người như vậy, chẳng
lẽ người đã quên hay sao?” Nàng làm sao có thể quên được, từ nhỏ cha đã truyền
thụ tư tưởng, tương lai, con gái Tô gia đều phải gả vào hoàng cung thành hoàng
phi. Nàng tiếp nhận đều là cách giáo dục dành cho hoàng phi. Rồi nhờ vào vẻ
đẹp bên ngoài của mình, vào cung, trở thành sủng phi, trở thành hoàng quý phi,
trở thành hoàng hậu, trở thành thái hậu, sau đó, để cho hoàng đế tương lại có
một nửa huyết thống của Tô gia……
Aiz…… Nàng ngồi trên ghế, sâu kín thở dài: “Biểu ca, ta lo lắng, hoàng hậu tựa
hồ cũng không phải là người đơn giản.”
“Nương nương, người không được mất lòng tin với bản thân mình.”
Mai phi gật đầu mỉm cười.
Bánh bao (——)