Người đăng: HắcKê
CV 156: Nắm được nhược điểm.
Ba người giật mình sợ hãi, ban ngày ban mặt, sao Thái hậu lại đến đây, lại còn
cả hai vị phi tần nương nương nữa, với lại cả ba cũng rất xấu hổ, nhưng việc
đi ngăn cản chuyện của nương nương lại không thể không làm được, vì vậy Như
Nguyệt không nghe lời Như Ý Như Tâm nữa, định đi vào cắt đứt trò chơi lột da
bánh bao của hai người, ai ngờ mới bước vào, còn chưa vòng qua bình phong, đã
thấy hoàng thượng day day cúc áo, khuôn mặt than đen tràn đầy tử khí bước ra,
mà phía bên trong vẫn còn thanh âm sụt sịt lỗ mũi. Như Nguyệt vọt vào, nhìn
thấy nương nương vừa lau nước mắt vừa kéo xiêm áo rối loạn, Như Nguyệt đi qua
giúp nàng mặc vào, lại phát hiện trên người nương nương có rất nhiều dấu vết
màu đỏ nhạt.
A –
Lần này, nàng cũng đỏ mặt, vì vậy mặt Thải Thải hồng càng thêm hồng.
Như Tâm cũng vội vã, giúp Thải Thải chải đầu, trang điểm, còn nghĩ cách dùng
hương phấn che đi dấu vết trên cổ nàng, nhanh chóng giúp Thải Thải ăn mặc xong
xuôi. Trên đầu nàng lại còn cài thêm một bông hoa mẫu đơn bằng lụa, trâm cài
bạc.
Y phục trên người là màu trắng trang nhã, trước ngực đeo một chiếc khóa bạc
hoa lệ.
Lúc đi, nhẹ vang tiếng leng keng, Thải Thải vẫn còn chưa tỉnh hồn, chuyện mới
xảy ra trước mắt quá kinh tâm, vì vậy gương mặt vẫn hồng, màu mắt lại đen hơn
bình thường, cả người không thể nào hình dung được.
Nàng thấp thỏm bước ra ngoài, sợ hãi bị Thái hậu phát hiện. Nhìn thấy Sở Cuồng
ngồi trên ghế, trong lòng liền phát hỏa, nhưng bây giờ lại không thể phát hỏa
với hắn được, vì vậy nàng không thể làm gì khác ngoài việc thỉnh an thái hậu.
Thái hậu bưng trà cười nói: “Hoàng hậu ngồi đi.”
Tiếp đó Mai phi, Lan phi mới thỉnh an rồi mọi người cùng ngồi xuống, Thái hậu
phát hiện hôm nay Thải Thải không nói lấy một lời, bèn cười hỏi: “Hoàng hậu,
sao hôm nay con lại không nói chuyện?”
Ánh mắt nàng vòng vo, không biết nên nói thế nào, Sở Cuồng thấy vậy không khỏi
xì cười lạnh một tiếng.
Thải Thải nắm thành quả đấm, trong lòng nín thở mắng hắn là đồ thối tha, sau
đó cười nói với Thái hậu, “Con dâu không sao ạ.”
Mai phi ngồi bên cạnh Thải Thải, đột nhiên nhìn thấy trên cổ nàng có một dấu
vết màu đỏ, liền đoán được chuyện gì đã xảy ra, bởi vì nàng ta chính là nghe
được hoàng thượng bỏ bê công vụ chạy đến tẩm cung hoàng hậu, tựa hồ có ý tứ
tuyên dâm vào ban ngày, đối với nữ nhân hậu cung, đây là điều cấm kỵ, nhất là
hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, nếu như lúc này bị Thái hậu biết, cho dù hoàng
hậu vẫn còn tồn tại, cũng khó tránh khỏi lưu lại ấn tượng một dâm phụ trong
lòng Thái hậu.
“Hoàng hậu nương nương, người bị con gì cắn sao?”
Nàng sửng sốt nhìn Mai phi.
Mai phi khẩn trương nói: “Sao trên cổ hoàng hậu nương nương lại có một dấu màu
đỏ vậy?”
Thái hậu kinh ngạc hỏi: “Hoàng hậu, con làm sao vậy, tới đây cho ai gia xem
một chút.”
Sở Cuồng vừa nghe vậy, trong lòng liền cả kinh, hỏng rồi, chuyện như vậy làm
sao có thể cho Thái hậu nhìn thấy được, hai bên đều lúng túng không nói, quan
trọng hơn là nếu như hoàng hậu bị thái hậu trách cứ, như vậy chẳng phải sẽ tổn
hại uy tín khi ở trong hậu cung này hay sao?
Thái Thái không được tự nhiên đứng lên, không biết phải làm sao. Như Ý bưng
trà cùng hoa quả ra cười nói: “Thái hậu không biết, gần đây có một loại côn
trùng đang náo loạn ở Phượng Tảo cung, hình như là loại kiến có cánh, cắn
người rất đau, lại bị hồng thành một vết lớn, nô tỳ vừa mới bắt được trong này
cho nên mới bảo Như Nguyệt đi Thái y viện lấy chút thuốc diệt côn trùng, phun
vào thảm trong tẩm cung nương nương, theo nô tỳ, tẩm cung của thái hậu nương
nương, Mai phi, Lan phi nương nương cũng nên làm vậy, để tránh việc các vị chủ
tử bị cắn.”
Thái hậu nắm lấy tay Thải Thải nói: “Con nhất định phải lưu ý, trong phòng có
nhiều thảm bằng lông, nên rất dễ thu hút côn trùng đến.”
Thải Thải len lén nhìn Sở Cuồng.
Sở Cuồng gật đầu cười trộm.
Sau đó nói, “Để trẫm gọi người trong cung đến tổng vệ sinh, xử lý đám côn
trùng này đi.”
“Đúng vậy.”
Lan phi cũng sớm nhìn ra chuyện gì đã xảy ra, “Bọn côn trùng này cũng thật lợi
hại, lần sau nếu để nô tỳ bắt được, nhất định phải nhìn kỹ một chút, đến tột
cùng đó là con gì.” Nói xong nhìn về phía Sở Cuồng, dịu dàng cười một tiếng,
khẽ cúi đầu. Trong lòng Sở Cuồng lộp bộp, nói đến con côn trùng này, hắn có
chút quẫn bách: “Được rồi, trẫm còn bận việc, đi trước.” Nói xong, nhấc mông
rời khỏi Phượng Tảo cung.
Mai phi đứng lên, đi về phía Thải Thải, “Nương nương, nô tỳ xem vết hồng này
khá to, có phải là nên thoa thuốc không đây? Không bằng để nô tỳ giúp nương
nương đi.”
“Không…… không cần……” Thải Thải mất tự nhiên nói: “Cảm ơn ngươi, Mai phi.”
Ánh mắt Mai phi di chuyển xuống phía dưới, lại thấy trên tay Thải Thải cũng là
một mảng đỏ lớn.
“Hoàng hậu nương nương trên tay phải người……”
Nàng cúi đầu nhìn, lại là một dấu hàm răng.
A –!!
Cái tên Sở Cuồng khốn kiếp này, nàng thân là nữ nhi, cắn hắn một cái, hắn thế
nhưng lại không nương tay mà cắn trả về!!!
Thái hậu cũng nhìn thấy, lúc này lại nhìn lại dấu vết trên cổ nàng, đột nhiên
sắc mặt khẽ biến. Mặc dù nói bà hy vọng Thải Thải có thể cùng hoàng thượng sớm
ngày khai chi tán diệp, nhưng dù sao bây giờ vẫn còn là ban ngày, là thời gian
để hoàng thượng xử lý triều chính, làm sao có thể làm những chuyện như vậy
được. Lần đầu tiên bà có điều bất mãn với hoàng hậu, dù hoàng thượng có hơi
bướng bỉnh, nhưng nàng là hoàng hậu thì phải nên khuyên hắn sớm rời đi, buổi
tối hãy đến, chứ không phải là giữ hắn ở lại như vậy, làm cho cả người đều là
– aiz, Thái hậu có chút thất vọng đứng dậy, lần đầu tiên đạm mạc nói: “Hoàng
hậu, ai gia hơi mệt nhọc, hồi cung trước đây.”
“Dạ, để con dâu tiễn mẫu hậu.”
Thái hậu nói: “Không cần, ai gia tự mình trở về là được rồi.”
Thái hậu bước ra khỏi Phượng Tảo cung, thầm nghĩ, đây không biết là chuyện tốt
hay là chuyện xấu nữa, ngày trước hoàng hậu không mang vẻ thùy mị như vậy, lại
còn rất cẩn tuân lễ nghi, bây giờ trổ mã xinh đẹp, hoàng thượng không kìm lòng
được là điều dễ hiểu, chỉ sợ rằng hoàng hậu không cưỡng lại được dụ dỗ của
hoàng thượng, nếu dưỡng thành thói quen, chẳng phân biệt được ngày đêm đen
trắng, hoàng thượng đều trốn trong Phượng Tảo cung làm chuyện phòng the với
hoàng hậu, chẳng phải là, vừa mệt chết hoàng thượng, vừa hư hỏng danh tiếng
của hoàng hậu hay sao.
Mai phi cùng Lan phi không nói một lời.
Thái hậu hỏi: “Mai phi, thường ngày ngươi ôn thuận thủ lễ nhất, ngươi nói xem,
hoàng thượng đây là ngẫu nhiên, hay là……”
“Nô tỳ cho rằng, hoàng thượng chẳng qua là ngẫu nhiên thôi ạ.”
Nàng vẻ mặt khó xử, tựa như có lời mà không thể nói rõ.
“Có lời gì ngươi cứ nói đi.”
“Nô tỳ cho rằng, chỉ sợ hoàng thượng dưỡng thành thói quen, mà nương nương lại
cố ý dung túng thì ……”
Lan phi cũng nói: “Vốn nô tỳ không nên nói đến chuyện của hoàng hậu hoàng
thượng, nhưng nương nương, cũng không nên dung túng hoàng thượng như vậy
được.”
Thật ra thì thái hậu cũng sợ hoàng hậu dung túng hoàng thượng.
Vì vậy, buổi tối liền gọi Thải Thải qua, đặc biệt nói về chuyện này: “Hoàng
hậu, ai gia luôn cho rằng con là một người cực kỳ thông minh hiểu chuyện,
nhưng lần này, con thật không đúng rồi.”
“…… Con dâu đã biết sai rồi……” Thải Thải quỳ xuống nói.