Mắt Ai To Hơn


Người đăng: HắcKê

CV 151: Mắt ai to hơn

“Hoàng hậu, ngươi rửa xong chưa?” Ở một mặt khác của tấm rèm, vị hoàng thượng
muốn cưỡng bức hoàng hậu cùng uyên ương nghịch nước với mình tâm tình vui vẻ
hỏi, chẳng qua là hắn không nghĩ đến, hoàng hậu lại phái người treo một cái
màn lụa ở nơi này. Mặc dù nói nhìn mỹ nhân qua một tấm màn lụa sẽ có một phen
hương vị khác, nhưng nàng đã ba lần bốn lượt cự tuyệt thị tẩm, cũng đúng là
khinh người quá đáng. Đột nhiên, Sở Cuồng nhìn thấy một bóng người mềm mại ở
đối diện đi về phía hắn, trong lòng mừng rỡ, hừ, thì ra là ngươi cũng muốn
trẫm đấy, hắn ngạo mạn nghĩ, sau đó lại thấy một bàn tay xinh đẹp vươn ra từ
sau bức màn lụa.

Sở Cuồng nhiệt huyết sôi trào, dùng sức kéo cánh tay kia qua, mái tóc đen bóng
tung bay, một thân thể trần truồng lao vào ngực hắn. Khi hắn nhìn thấy rõ
người trong ngực, máu huyết, trong nháy mắt đọng lại.

“Hoàng thượng.” Dịu dàng cười một tiếng.

Một đôi tay trắng nõn vòng lên cổ hắn.

“Đức phi, tại sao lại là ngươi!”

“Là nô tỳ.” Nàng ngang nhiên xông qua, dính vào ngực hắn: “Nô tỳ nghe nói
hoàng thượng muốn nô tỳ hầu hạ tắm rửa, thật là vui nha!”

Trời ạ, hắn lúc nào thì muốn tắm rửa cùng nàng chứ, chẳng lẽ người muốn cùng
hắn tắm rửa không phải là nha đầu béo kia hay sao. Chân mày Sở Cuồng lập tức
nhướn lên, trái tim lại chùng xuống. Hắn quát: “Tiểu Đức!”

“Có nô tài!”

“Đưa Đức phi nương nương hồi cung đi!”

“Dạ hoàng thượng.”

Sở Cuồng tức giận đứng lên khỏi làn nước, thân hình rắn chắc nhìn không sót
một chút gì, dưới ánh đèn hoàng cung, lộ ra làn da màu tiểu mạch sáng bóng, bờ
vai rộng lớn, eo nhỏ, còn có cả hung khí cao ngạo mà sừng sững kia nữa. Tiểu
Đức quỳ dưới chân dùng một tấm tơ lụa màu trắng bao quanh hông hắn. Tơ lụa hút
nước xong, lại càng làm thân thể căng đầy của hắn hiển lộ ra ngoài. Tất cả bắp
thịt, lồi lõm trên thân thể nhìn không sót một thứ gì.

Hắn bước ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Không phải lúc nãy hoàng hậu đã bị trẫm kéo
tới Tiểu Tuyền cung sao?”

“Nhưng sau đó hoàng hậu nương nương liền rời đi, lại còn phái Đức phi nương
nương đến thị tẩm nữa.”

“Chết tiệt.”

Hắn tiến vào phòng ngủ, đột nhiên chứng kiến, trên long sàn có một ngọc thể
của một nữ tử đang nằm trên đó.

A, chẳng lẽ là nàng đã tắm xong, nhưng lại xấu hổ sao? Hắn đi tới, lấy tay vén
rèm, thế nhưng, lại nhìn thấy khuôn mặt xấu hổ của Thần phi, nàng ôm ngực nói
nhỏ: “Nô tỳ thật không ngờ, hoàng thượng vẫn còn nhớ đến nô tỳ.” Nói xong,
nước mắt cuồn cuộn chảy xuống.

Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt! Sở Cuồng thịnh nộ đến nỗi muốn kéo Thần phi
ra.

“Tiểu Đức, đưa Thần phi nương nương trở về mau!”

**Bánh bao có da**

Chờ đến lúc hắn tìm được nàng, thì nàng đã ăn mặc chỉnh tề, đang gác chân lên
giường lau tóc, sau đó nàng đột nhiên cảm giác đôi tay đang lau tóc cho nàng ở
đằng sau đã thay đổi, người này dùng sức mạnh hơn, lại lau không tốt chút nào,
Thải Thải quay đầu lại, mặt liền đen xuống, lầm bầm: “Tại sao ngươi lại không
thể ngừng việc này lại vậy chứ?” Sở Cuồng bỏ khăn, ngồi xuống nói, “Bây giờ
trẫm không có tâm tình, cho nên mới nói chuyện nghiêm túc với ngươi đây: Trẫm
đã đến gặp công chúa Thục Ngân trước ngươi một bước, thật ra trước đây trẫm đã
nói chuyện qua với công chúa về chuyện của phò mã, công chúa cũng đã phủ nhận
là không độc hại phò mã, trẫm quyết định đã tin tưởng rồi.”

“Chuyện chưa điều tra qua ngươi liền tin, như vậy một chút cũng không giống
ngươi.”

“Ai –” hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, không sai, hắn lựa chọn tin công chúa,
là bởi vì dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của hắn, hơn nữa hắn không hy vọng có bất
kỳ kẻ nào làm ô uế hoàng thất. Đôi khi, tinh thần trượng nghĩa của Thải Thải
thật ghê gớm, hắn ôm lấy cổ nàng uy hiếp:“Ngươi đừng điều tra việc này nữa.”
Thải Thải sửng sốt, mặc dù nàng không có thù với công chúa Thục Ngân, nhưng
nàng lại cũng không có thù với phò mã, tóm lại, nàng có thể bất kể, nhưng nếu
không tra rõ chân tướng thì đừng hòng khiến nàng dễ dàng chấp nhận bỏ qua một
vụ án liên quan đến mạng người một cách hoang đường như vậy.

Thải Thải nằm xuống, nói: “Thần thiếp muốn ngủ, người đi đi.”

Sở Cuồng căn bản không có ý định đi, nằm xuống ôm lấy người nàng, rung một
cái: “Ngươi xác định sẽ không đi điều tra?”

“Ta xác định, đây là ý chỉ của hoàng thượng.” Nàng nhàn nhạt nói, mặc dù trong
bụng đầy hoài nghi, cũng chỉ có thể nhắm một con mắt mở một con mắt bỏ qua
chuyện này, nhưng trong lòng lại thầm bảo, mạng người to như trời à nha. Một
đêm này, tựa hồ Sở Cuồng cũng rất mệt mỏi, chỉ ngoan ngoãn ôm nàng mà không hề
làm bất kỳ chuyện gì khác, buổi sáng tỉnh lại hắn đã rời đi lên triều, một
chút động tĩnh không không quấy đến nàng.

Thải Thải sâu kín than thở, thật ra nếu Sở Cuồng không phải là hoàng đế thì
cũng rất được. Đáng tiếc hắn là một hoàng đế, mà nàng thì lại không dám đi
yêu.

Bảy ngày sau, phò mã Thục Ngân thuận lợi được đưa tang, e rằng mấy ngày nữa,
chuyện tình của hắn sẽ không còn ai nhắc đến nữa, phò mã được đưa tang theo
nghi lễ hoàng gia, chuyện này tạm thời xem như an lại, nhưng trong lòng nàng
vẫn thủy chung có một cảm giác, hết sức không ổn.

Mắt thấy đã đến sinh nhật thái hậu, nàng khá bận rộn, cho nên liền ném chuyện
này ra sau đầu, không thèm nhớ đến nữa.

“Nương nương, thượng cung nương nương của sáu cục đã đến.”

Thải Thải bảo: “Vậy bảo sáu nương nương cũng đến đi, như vậy mọi người có thể
tập hợp được nhiều ý kiến hơn.”

Không lâu sau, sáu phi đến Phượng Tảo cung bàn chuyện, cùng đi là sáu người,
nhưng có thể nhìn ra được họ đang chia làm hai phe khác nhau.

Thải Thải nhìn một hồi liền ra được cái tổng kết, được sủng ái, đứng một bên,
mà thất sủng, đứng ở một bên.

Nàng cười khanh khách ngoắc ngoắc: “Mọi người ngồi đi, đi đem sáu cái ghế đến
đây!”

Sáu phi tạ ơn xong rồi ngồi xuống, Đức phi, Nhu phi, Thục phi, Thần phi ngồi
gần nhau một chút.

Mai phi, Lan phi tựa hồ bị người ta cô lập rồi.

Thải Thải quét mắt một cái, phát hiện ánh mắt Thục phi nhìn mình có chút vụt
sáng. Giống như người đã làm một chuyện vô cùng có lỗi đang chột dạ, sợ bị
phát giác, nhưng khi cảm giác này chợt lóe lên, Thục phi nhìn thấy Thải Thải
cũng nhìn mình, vì vậy cười nói: “Nương nương hôm nay bảo chúng ta đến là muốn
bàn về chuyện mừng thọ của thái hậu phải không ạ?”

Thật ra nàng đang sợ, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt như nhìn thấu mọi hành
động của Thải Thải lại càng thêm sợ hãi, chuyện hạ độc lần trước, không thể
độc chết nàng, xem như mạng nàng vẫn còn lớn. Thục phi nhìn Thải Thải, thật ra
nàng cũng nên cảm kích mình nha, nếu như không có thuốc độc kia, nàng làm sao
có cơ đội để đi Vân Nam dưỡng bệnh, làm sao có cơ hội để trở nên xinh đẹp như
vậy chứ.

Trong lòng Thải Thải thầm nghĩ, Thục phi có ý canh chừng mắt mình như vậy có ý
gì, là vì nàng ta muốn so ai không nháy mắt lâu hơn, hay là so mắt ai lớn hơn
đây?


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #151