Chui Lỗ Chó.


Người đăng: HắcKê

CV 150: Chui lỗ chó.

Thục Ngân công chúa có tang nên không thể vào cung, tình huống cụ thể Thải
Thải cũng không rõ ràng lắm, nhưng nàng lại cảm thấy, là công chúa được nuôi
dạy trong hoàng thất, công chúa Thục Ngân đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, nên
sẽ không đến mức phải xuống tay độc chết phò mã. Nàng trằn trọc trở mình cả
đêm, vẫn là quyết định bò dậy dẫn người ra ngoài xem một chút. Hoàng cung này
quá bế tắc rồi, cái gì cũng không thể biết được.

Trong bụi cỏ, côn trùng không ngừng kêu.

Dưới ánh trăng, có ba thân người đang ngồi gần nhau.

Xạc xạc xạc –

Tiếng đào đất của những chú chó nhỏ.

Từ lần trước Thải Thải đã học thông minh lên, mỗi lần đổi một nơi để đào một
cái lỗ chó, tuyệt không sử dụng lại cái cũ. Như Nguyệt, Như Tâm, dùng tay đào
đất, Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn sang ba người, đột nhiên nói: “Tường này xem
như cũng không cao lắm, tại sao nương nương lại muốn đào lỗ chó? Không phải
nương nương đã học khinh công cùng Khảm Mai sao? Độ cao cỡ này không khó khăn
lắm.” Trong núi Vân Nam, vách núi kia còn cao hơn cả bức tường này, nương
nương vẫn có thể nhảy được mà.

Á –

Lúc này Thải Thải mới đứng dậy, nhíu mày vỗ tay nói: “Đừng đào, đừng đào nữa,
Như Nguyệt nói không sai!”

Đã quen chui lỗ chó rồi, lại quên mất bây giờ các nàng đã có thể nhảy qua bức
tường này, Như Nguyệt đi lên trước, thả xuống một sợi dây thừng, Thải Thải
liền mượn sức sợi dây, phi thân lên, nhẹ nhàng nhảy xuống đất, nàng vỗ tay
cười nói: “Cái lợi duy nhất của việc gầy lại là hành động có vẻ linh hoạt hơn,
đứng trong đám đông cũng không dễ thấy, có thể dễ dàng làm việc bí mật.” Nói
xong, ba người liền nhảy lên chiếc xe ngựa ở bên ngoài, nghênh ngang rời đi.

Sở Cuồng đứng trên đầu tường, nhìn xe đi xa.

Hừ, quả không ngoài dự đoán của hắn, nha đầu béo này lại xuất cung. Bây giờ
hắn đã có thể nắm bắt được tính tình của nàng trong tay rồi.

Khảm Mai hắng giọng, hỏi: “Hoàng thượng, đây có thể tính là bán đứng nương
nương không?”

“Cái này gọi là bảo vệ nương nương.”

Nói xong, hai người nhảy xuống, dắt ngựa từ sau đại thụ đi ra ngoài, lần theo
dấu vết bánh xe, một đường đuổi theo.

Theo vết bánh xe đi, là hướng về phủ công chúa Thục Ngân. Sở Cuồng cùng Khảm
Mai thúc ngựa đuổi theo.

Như Nguyệt đã sớm phát giác có người theo dõi, cho nên đánh ngựa thật nhanh,
nhưng đối phương vẫn đuổi theo không buông.

“Nương nương, như mọi người đoán, Như Nguyệt phát hiện có một cái đuôi bám
theo!”

Nói xong, nàng cho xe ngựa rẽ một cái, đi vào hẻm nhỏ trong kinh thành

**Thải Thải bánh bao thịt **

“Hoàng thượng, hình như xe ngựa không đi phủ công chúa Thục Ngân, người xem,
nó rẽ vào hẻm nhỏ rồi.”

Sở Cuồng cau mày, tính toán lần này định bắt Thải Thải tại trận.

Vì vậy một chiếc xe ngựa điên cuồng quẹo trái quẹo phải trong hẻm, nghiêng
trời lệch đất.

“Hoàng thượng, hình như bọn họ phát hiện ra chúng ta rồi!”

Nói nhảm, chạy thành cái dạng quỷ quái này nếu không phải đã phát hiện thì là
cái gì nữa?! Sở Cuồng đột nhiên dừng lại, cười một tiếng: “Đừng đuổi nữa, bây
giờ cùng trẫm đến phủ công chúa Thục Ngân đi, chúng ta đến đó bắt một mẻ cả ba
luôn.”

Như Nguyệt đánh xe ngựa nhanh đến nỗi khiến mọi người muốn nôn.

Vừa đến phủ công chúa Thục Ngân, Thải Thải liền nhảy xuống, tìm một chỗ mà nôn
thốc nôn tháo!

Như Tâm hừ một cái: “Như Nguyệt à – muội muốn giết chúng ta sao?”

Như Nguyệt nói: “Mới vừa rồi sau lưng có hai bóng người lén lút theo chúng
ta!”

Thải Thải ngồi ở ngưỡng cửa thở dốc: “Như Nguyệt, có nhìn rõ là ai đuổi theo
chúng ta không?”

Kẹt –

Cánh cửa sơn son bị người kéo vào.

Thải Thải đang dựa lưng vào liền bị ngã ra sau, va lên một thứ gì đó.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên trên, tóc gáy dựng lên một mảng. Dưới ánh trăng, khuôn
mặt người nọ âm trầm rũ xuống, lại còn hiện lên một nụ cười quỷ dị.

“Hoàng thượng?”

“Hoàng hậu, đã lâu không gặp nhỉ?”

“A–” kêu lên một tiếng sợ hãi, Thải Thải nhảy dựng lên, chui vào xe ngựa, từ
trong cửa xe nhìn ra hắn. Sở Cuồng không nói một lời, cũng nhấc chân bước lên.
Phân phó: “Như Nguyệt, đánh xe, Như Tâm, cỡi ngựa với Khảm Mai đi, bây giờ
chúng ta lập tức trở về cung!” Như Nguyệt định nói là chúng ta còn chưa gặp
công chúa. Nhưng ngại hắn là hoàng thượng, nàng sao dám, không thể làm gì khác
hơn là nhảy lên xe ngựa.

Như Tâm nhìn Khảm Mai, trên mặt Khảm Mai cũng đỏ bừng: “Như Tâm tỷ, ta là bị
hoàng thượng uy hiếp!”

Cạc cạc cạc –

Không biết cái này có tính là mã thất tiền đề hay không đây?

(mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm –
Fijian)

Thải Thải núp trong góc xe, nhìn chằm chằm khuôn mặt âm hiểm, quỷ mị của nam
nhân dưới ánh trăng.

Hắn tiến tới, nâng cằm nàng lên: “Là ai đã hứa với trẫm, không bao giờ chui lỗ
chó nữa?”

“Lần này, không phải là chui lỗ chó, mà là dùng khinh công.”

A, thì ra là khinh công à nha ~~ một cánh tay hắn đặt lên chân bánh bao, nhẹ
nhàng bóp, khiến cả người bánh bao run lên sợ hãi.

Hắn cầm một chân đang nổi da gà của nàng lên, vác trên vai mình, dán mặt vào
mặt người nào đó, nhẹ nhàng bảo: “Đôi chân này tại sao lại trở nên không thành
thật như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ liên lụy đến hoàng hậu, chi bằng, để trẫm
chặt đứt nó hầm cách thủy đi, ý ngươi thế nào?”

“Ta không muốn, hoàng thượng ngài buông xuống đi……” Thanh âm run rẩy, nàng
giãy dụa cánh tay nhìn hắn, đổ mồ hôi nói: “Hoàng thượng, lần này bị ngài phát
hiện tính do ta xui xẻo vậy. Ngài muốn làm gì tùy ngài……”

“Theo ý trẫm……”

Ha ha ha, theo ý hắn, vậy thì tốt quá.

Chẳng qua là Thải Thải đột nhiên phát hiện buổi tối hoàng thượng lại không
buồn ngủ, lại còn nhìn chằm chằm nàng đầy ý tứ, nàng hét lên: “Hoàng thượng,
ngài không mệt mỏi sao, khuya rồi mà vẫn còn tinh thần vậy?!”

Sở Cuồng vẫn ôm chặt lấy nàng: “Không ngủ, hoàng hậu cũng không ngủ, làm sao
trẫm dám ngủ chứ. Nếu lơ là, hoàng hậu sẽ từ lỗ chó bay ra khỏi cung, trẫm rất
sợ một khi tỉnh dậy, lại không nhìn thấy hoàng hậu đâu cả.” Nói xong, dịu dàng
dùng tay vuốt tóc nàng, cúi người xuống, chút có chút không ngậm lấy môi nàng.

“Thần thiếp là đi làm chính sự, thần thiếp thật sự rất tò mò chuyện công chúa
Thục Ngân!” Nàng vừa lắc đầu vừa tránh hắn, sau đó lại dùng phương thức như
đập ruồi đập vào mặt hắn.

Sở Cuồng đã muốn cởi đai lưng trên người nàng, đột nhiên nàng dùng hai tay ôm
cổ, tựa như muốn nôn mửa!

Sở Cuồng cau mày: “Đừng tưởng rằng giả vờ thành bộ dạng như vậy trẫm sẽ tin
tưởng ngươi.”

Thải Thải lắc đầu, mặt cũng trở nên đỏ bừng.

Như Nguyệt ở bên ngoài đột nhiên nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương bị
say xe thật đó, không phải giả bộ đâu ạ!”

Sở Cuồng sắc mặt đại biến.

Thải Thải muốn ói, Sở Cuồng vội đẩy đầu của nàng ra ngoài cửa xe, ọe một
tiếng.

Toàn bộ cơm tối bị ói ra ngoài.

Thật là thoải mái –

Nàng mềm oặt nằm trên đùi hoàng đế, sau đó híp mắt cầm lấy y phục của ngài mà
chùi miệng –

Chỉ thấy hoàng thượng lão gia bi thảm đạp chân một cái, lập tức dùng tay che
trán, bi phẫn.

“Hoàng thượng, ngài còn muốn thân thiết với thần thiếp nữa không…” Nàng bò
dậy, ngang nhiên xông qua, Sở Cuồng không thể làm gì khác hơn là né ra thật
xa.

Sau đó, nhìn nàng thong thả ung dung, xoắn tay áo hắn lên, lau chùi mũi miệng.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #150