Phò Mã Chết.


Người đăng: HắcKê

CV 149: Phò mã chết.

Một năm này Sở Cuồng xem như ngoan ra, số lần thị tẩm cực ít, thời gian cũng
rất ngắn, giống như làm thế để ứng phó vậy. Nhưng nhìn vào danh sách, Mai Lan
nhị phi cơ bản đã chiếm tất cả sủng ái của Sở Cuồng, Thải Thải bắt tay tính
toán, ha, hai người thế nhưng đã có phân chia, không ai nhiều mà cũng không ai
ít cả. Lòng của Sở Cuồng quả rất công bằng, đối với hai nàng đều tám lạng nửa
cân.

Đợi chút –

Sơ hở gì đây? Buổi trưa giữa ngự thư phòng, Lan phi thị tẩm? Hử, từ lúc nào
thì Sở Cuồng thích làm mấy chuyện như vậy ở ngoài tẩm cung chứ? Thời gian là
vào hai tháng trước. Thật ra thì do mùa hè nóng bức, buổi trưa Sở Cuồng lười
phải hoạt động nên bèn nghỉ ngơi luôn ở trong ngự thư phòng, Lan phi dẫn theo
một gánh hát đến đó để nhảy múa cho Sở Cuồng xem, xem xong, nàng ta cũng liền
nhảy vào người Sở Cuồng luôn rồi.

Thải Thải đoán chừng, trong một thoáng kinh hồng đó, Lan phi đã tạm thời thắng
thế Mai phi, trở thành người được sủng ái nhất trong hậu cung.

Liêu thượng cung ngắn gọn nói, “Biểu hiện trong thời gian trước của Mai phi
nương nương và Lan phi nương nương, đã ngoài dự liệu của nô tỳ rồi.”

“Hai người bọn họ ai tốt hơn?” Thải Thải khép sổ lại hỏi.

“Nô tỳ cảm thấy, Mai phi nương nương khéo đưa đẩy, còn Lan phi nương nương lại
quả quyết hơn, không thể phân biệt được là ai hơn ai.”

Ngay cả Liêu thượng cung cũng cảm thấy không thể phân biệt được hai người bọn
họ ai hơn ai.

Nhưng nàng nhìn thấy Liêu thượng cung còn có lời nén lại chưa dám nói, “Liêu
thượng cung còn định nói gì sao?”

“À…… Nô tỳ cho rằng, nếu cẩn thận tính lại, Mai phi nương nương vẫn tốt hơn
Lan phi nương nương một chút, bởi vì những việc Mai phi nương nương xử lý, đều
rất chú trọng đến hai bên, tuyệt không để lưu lại hậu hoạn gì.”

Thải Thải gật đầu, sau đó hỏi thăm chuyện y phục mừng thọ cho Thái hậu, thậm
chí ngay cả Liêu thượng cung cũng không biết gì cả.

Thải Thải nhất thời gãi đầu, bảo người đem toàn bộ danh sách mừng thọ mấy năm
trước của Thái hậu đến đây kiểm tra. Nàng nhìn từng tờ, nhưng quy cách y phục
mừng thọ mỗi năm đều là một trời một vực, chẳng qua là màu sắc và hoa văn trên
đó có chút bất đồng, đầu tiên là màu sắc, hoa văn bốn mùa, càng về sau thì
càng trông có vẻ đoan trang hơn rất nhiều, hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Chẳng lẽ là nàng quá đa tâm hay sao?

Thôi, nhất thời cũng không thể hiểu được, lễ mừng thọ Thái hậu nửa tháng sau
mới đến, nhưng chuyện đưa tang phò mã của công chúa Thục Ngân, trước mắt đã
đến rồi.

Sớm nghe nói ra quan hệ của công chúa Thục Ngân và phò mã có chút không tốt,
phò mã gia ở ngoài tầm hoa vấn liễu, nhưng lại không hề gần gũi với công chúa,
từ Thái hậu bên kia Thải Thải cũng nghe được, không biết bao nhiêu lần công
chúa Thục Ngân đã vào cung, tìm bà khóc lóc kể lể.

Bây giờ vì sao phò mã lại vô duyên vô cớ bị chết?

“Nương nương, Như phi nương nương và Đức phi nương nương xin bái kiến ạ.”

Hai người đến, Thải Thải dọn đồ trên bàn, chờ hai người đi vào. Như phi và Đức
phi bây giờ đã rất khác xưa, trên mặt luôn luôn tươi cười.

“Tham kiến hoàng hậu tỷ tỷ.”

“Đứng lên đi, mời ngồi.” Thải Thải cười, bảo người dâng trà, hoa quả điểm tâm
lên.

“Như phi, ngươi biết phò mã của công chúa Thục Ngân là sao mà chết không?”

Như phi suy nghĩ một chút, nói: “Nghe nói phò mã Thục Ngân bị ho lao, ho cho
đến chết.”

Đức phi nhỏ giọng nói: “Chỉ là không biết có phải phò mã có bị người ta hạ độc
làm hại……”

Lời nàng vừa ra khỏi miệng, ngay cả Như phi cũng giật mình, trong lòng Thải
Thải cũng nảy lên.

“Những lời như thế này không thể nói loạn được.”

“Nương nương, thật ra thì ở bên ngoài đã đồn đãi lâu rồi, chẳng qua là do
nương nương mới hồi cung nên mới không biết thôi, sợ rằng chuyện này ngay cả
hoàng thượng cũng đã biết. Ta được người nhà vào thăm nói cho biết, có một
ngày phò mã ra cửa đi xa mấy tháng sau đó về lại nhà thì không còn ra khỏi cửa
nữa, sau đó công chúa liền tuyên bố với bên ngoài rằng phò mã ngã bệnh, lại là
ho lao. Tuy nhiên lại không thấy công chúa gọi thái y đến chẩn bệnh cho phò
mã, hơn nữa có một ông chủ một tiệm thuốc còn từng kể rằng, người hầu nhà công
chúa từng nhiều lần đến mua thạch tín, bảo rằng để diệt chuột.”

Đức phi nhìn Thải Thải đang cúi đầu trầm tư, lại nói tiếp: “Hơn nữa sau khi
phò mã chết, công chúa lại không phát tang, mà do hạ nhân nói lộ ra, công chúa
mới bất đắc dĩ mà báo tang. Sau đó lại đơn định tổ chức đơn giản, chứ không hy
vọng vì phò mã mà làm tang lễ long trọng.”

Như phi kỳ quái nói: “Nếu như quả thật công chúa là hung thủ giết chết phò mã,
thì nàng ta nên tổ chức thật lớn để tiêu đi lời đồn mới đúng, không có lý gì
để lộ ra bộ dáng chột dạ như vậy được.”

“Nếu thật là do công chúa làm, như vậy có thể nào hoàng thượng sẽ trừng trị
công chúa hay không –?” Như phi lo lắng hỏi.

Thải Thải lắc đầu, đợi hai nàng đi rồi, Như Tâm, Như Ý mới ra ngoài dọn dẹp ly
trà, “Đức phi nương nương thật đúng là mắt thông lục lộ, giống như cái gì cũng
biết rõ ràng, nhưng mà những loại lời như vậy tại sao lại có thể nói lung tung
dược, dù sao chuyện cũng liên quan đến sống chết, mặc dù thân thế công chúa là
ngàn vàng, nếu có thật đã độc hại phò mã, coi như cũng không bị xử tử, cùng
lắm là bị nhốt vào Đại Lý tự chịu phạt, hoặc là sẽ tuyên bố với bên ngoài công
chúa đã bị điên, sau đó nhốt nàng ấy vào tháp điên.”

“Đúng vậy, cho nên những chuyện như vậy dân chúng bên ngoài đã đồn đãi còn
chưa tính, thân làm hậu phi sao có thể nói bậy được?”

Thải Thải ngồi, trong lòng suy nghĩ chuyện phò mã.

Cuối cùng vẫn quyết định đến gặp Sở Cuồng hỏi hắn về suy nghĩ của hắn một
chút, có cần phải chuẩn bị để tra rõ chuyện này hay không. Nếu như Sở Cuồng
muốn tra, như vậy thi thể phò mã sẽ biến thành chứng cớ phạm tội, tự nhiên
không thể để phát tang được rồi. Vì nếu như vậy không phải là công khai nói
với thiên hạ, hoàng thất bao che cho công chúa nên mới vội vã đem thi thể chôn
cất dưới đất để che giấu chân tướng hay sao?

Khó trách Mai Lan nhị phi không thể nào quyết định được, chuyện này cũng khó
có thể cho là do bọn họ có ý đồ riêng gì.

Dù sao, đó là công chúa hoàng thất, lại còn chưa thể xác định được suy nghĩ
của hoàng thượng.

Sở Cuồng nhìn thấy Thải Thải đến, lập tức dùng tay đỡ nàng dậy, bàn tay thân
mật ôm lấy eo nàng, “Hình như trẫm đã quen với bộ dáng này của ngươi rồi thì
phải.”

“Hoàng thượng, tốt nhất người đừng có quen, vì dù sao sớm muộn gì nữ tử nào
cũng đều sẽ xấu đi.”

“Trẫm tin tưởng đến lúc đó trẫm cũng có thể thích ứng được, ngươi cũng không
cần phải quá buồn lo vô cớ.”

“Người buông thần thiếp ra đi, thần thiếp đến là có chuyện.”

“Nói đi.” Hắn tốt bụng ôm lấy trán nàng, hôn một cái.

Bánh bao liền tập tức lấy khăn tay ra lau trán, “Ta đến để hỏi hoàng thượng,
chuyện về công chúa Thục Ngân.”

“……”

Sở Cuồng cũng đang vì chuyện này mà cáu giận, bởi vì chuyện này chưa hề được
điều tra rõ ràng, không biết người nào ở bên ngoài lại nói rằng phò mã là do
công chúa Thục Ngân độc hại chết, dân chúng cho rằng công chúa là độc phụ, đều
căng mắt lên để xem hoàng thất xử lý chuyện này như thế nào. Sở Cuồng biết rõ
quan hệ của phò mã với công chúa không được tốt, bây giờ phò mã lại đột ngột
chết đi, ngay cả bản thân hắn cũng hoài nghi là do công chúa gây nên, thân làm
hoàng đệ, hắn cũng không muốn tỷ tỷ mình gặp chuyện không may. Nhưng là hoàng
đế, hắn lại muốn cho thiên hạ một câu trả lời xác đáng.


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #149