Người đăng: HắcKê
CV 148: Cô nương thanh lâu.
“Vậy ngươi có biết cô nương mà thập vương gia muốn lấy là người như thế nào
không?”
“Nàng ta là một người đáng thương, nghe nói cũng là xuất thân khuê các, nhưng
từ nhỏ đã bị người ta mua, tài năng cũng thuộc dạng hiếm thấy, thập vương gia
đối với nàng ta cũng rất thật lòng, chính là phi tử trong vương phủ quá nhiều
chuyện, thường ở cạnh thái phi mà thêm mắm dặm muối.”
“Nàng ta đã vào vương phủ rồi sao?”
“Chưa, vương gia không đến nỗi nào mà để nàng ấy vào vương phủ chịu nhục cả,
nhưng ngươi có cũng biết, những nữ nhân kia dù gặp hay chưa gặp qua nàng đều
cũng có thể thêm mắm dặm muối cả thôi. Nương nương, trông người không được
khỏe mạnh lắm –” Hắn tuyệt đối không có hứng nói đến những chuyện mình không
quan tâm, lúc này đây hắn cũng không phải là đến để nói chuyện của thập vương
gia à nha.
“Sở Vinh, ngươi có thể giúp ta làm một chuyện được không?!” Nàng híp mắt cười
nói.
Sở Vinh căn bản không thể cự tuyệt bất cứ chuyện gì Thải Thải nhờ hắn làm, vì
vậy nàng ghé vào lỗ tai hắn, thì thầm đôi câu: “Biết chưa, làm phiền ngươi lén
đi nói cho thập vương gia, bảo hắn cứ theo kế hoạch mà hành sự, còn lại hãy
giao cho ta, nhưng nhất định phải thật bí mật đấy!”
“Được rồi, nếu như là ngươi giao phó, ta sẽ giúp!”
Chẳng qua là Thải Thải một chút cũng không nhớ đến hắn sao, một chút cũng
không có sao…
Thải Thải nhìn ánh mắt u oán của hắn, mới nhớ đến mà hỏi: “Sở Vinh, ngươi đã
thành thân chưa?”
“Thành thân?!” Hắn lắc đầu một cái: “Lúc trước, những thị thiếp kia đã bị ta
đuổi đi cả rồi, đến nay vẫn chưa có chính phi.” Hắn không lấy thê tử là vì
người nào đó, điều này nàng nên biết chứ, chẳng lẽ nàng lại không hiểu được
sao, tại sao lại không hiểu được chứ. Sở Vinh đáng thương nhìn Thải Thải,
giống như một đứa trẻ cầu xin được sủng ái. Đột nhiên, Thải Thải nhăn mặt, vô
cùng tức giận bảo: “Ta quyết định sẽ tìm cho ngươi một cô nương thích hợp,
giúp ngươi thành thân mới được!”
“A, sao chứ?”
Bởi vì hắn không nên cứ mãi như vậy nha, điều này đối với hắn cũng không có
lợi chỗ nào cả, đợi nàng thật không đáng. Thứ nhất, từ tình hình gần đây, chắc
chắn Sở Cuồng sẽ không buông tha nàng, do vậy nàng còn phải tiếp tục chịu
đựng. Mà cho dù một ngày nào đó nàng bị người đá ra cung, thân là tiền hoàng
hậu, nàng cũng không tiện để lập gia đình, cho nên Sở Vinh vẫn phải nên thành
thân đi thôi. Thải Thải thầm nói: “Nói cho hoàng tẩu biết, ngươi thích béo,
hay là thích gầy, tích trầm tĩnh, hay là thích hoạt bát đây?”
“Ta thích nữ tử hoạt bát như thỏ con, vô luận dáng dấp nàng ấy ra sao cũng
được, điểm mấu chốt là nếu giống hoàng tẩu như đúc là tốt nhất.”
“Thiên hạ không có hai người nào giống nhau như đúc cả, nếu như có, bất luận
thế nào đi nữa thì ta cũng sẽ tìm cho ngươi.”
“Nếu vậy thì cần gì ngươi tìm người nào khác cho ta nữa?!”
“Bởi vì –”
“Bởi vì ngươi lo lắng ta làm trở ngại ngươi chứ gì, hừ, ta có chỗ nào làm trở
ngại ngươi chứ, vậy ngươi cần gì lại đi quan tâm đến hôn sự của ta?”
“Ta không lo lắng ngươi làm gì trở ngại ta, ta là lo lắng ngươi sẽ lãng phí
mất nhân duyên tốt của mình thôi.”
“Thôi, đừng tốn nhiều nước bọt như vậy nữa, ta thích người nào thì lòng ta tự
hiểu được, hoàng tẩu, ngươi cũng hiểu được mà phải không?” Hắn sâu kín nhìn
Thải Thải.
Thải Thải nhíu mày, “Cho nên lần này ta muốn bắt nạt ngươi, bất kể ngươi có
thích hay không, ta cũng tìm cho ngươi hết đấy.”
“Này, ngươi không thể làm như vậy được!”
Thải Thải hừ một tiếng, Sở Vinh cũng vội đuổi theo đến tận Phượng Tảo cung.
“Vậy ngươi sớm tìm được người mình thích đi, Sở Vinh, ngươi không nên chờ đợi
bất cứ ai, bởi vì ngươi sẽ không chờ đợi được đâu.” Lời này, rất tuyệt tình,
nhưng đó cũng là sự thật, Thải Thải nàng không muốn vì để thỏa mãn lòng hư
vinh của hắn mà dung túng cho hắn hy vọng vào một chuyện không thể nào xảy ra
được.
“Ta…… hừ…… ta!” Sở Vinh tức đến gần chết, “Ngươi gầy đi, nhưng lại không còn
đáng yêu như ngày trước nữa!”
“Ta không thay đổi!” Thải Thải nói: “Là ngươi tự mình cho rằng ta thay đổi
thôi, trước kia ta béo, cũng đã nói với ngươi như vậy, bây giờ ta gầy, thì
cũng nói với ngươi như vậy, bởi vì ta thật lòng muốn tốt cho ngươi. Ngươi
không cần phải lấy cớ đó để nói ta thay đổi!” Nàng cũng tức giận, nhìn chằm
chằm hắn, kết quả thấy nàng cứng rắn như vậy, Sở Vinh tức khắc liền mềm nhũn
ra: “Tuy nói vậy, nhưng ngươi cũng không thể cứng rắn mà tìm nương tử cho ta
như vậy được.”
“Nếu như ngươi quyết định tự mình đi tìm, vậy thì ta đã khỏi cần phải giúp
rồi.”
“Ngươi thật quá bá đạo đấy!”
Mặc kệ lời hắn nói, Thải Thải dặn dò, “Đừng quên chuyện ta nhờ ngươi giúp
đấy.”
“A, sẽ không quên đâu.” Hắn uất ức sụt sịt mũi.
Sau khi Sở Vinh ra cung, ngay đêm hôm đó, thanh lâu liền dấy lên một trận hỏa
hoạn. Tất cả mọi người đều chạy trốn ra ngoài, chỉ có Ly cô nương xinh đẹp
chung tình với thập vương gia kia là không thể, lúc thập vương gia chạy đến,
thi thể nàng đã không tìm được, nghe mọi người nói là bị lửa thiêu thành tro
tàn, nửa cuộc đời của nàng cứ như vậy tan thành tro bụi.
**Thải Thải bánh bao thịt**
Chu phủ.
“Ly Ly xin dập đầu trước Chu đại nhân, đa tạ Chu đại nhân đã thành toàn!”
Chu địa nhân không nghĩ đến mình lại còn có cơ hội để làm những chuyện như
vậy, tựa như mối tình của mình cũng được sống dậy, ông vui vẻ nhìn cô nương
xinh đẹp kia.
“Xin cô nương đứng lên, sau này đừng gọi lão phu là Chu đại nhân nữa, cô nương
có thể gọi ta một tiếng bá phụ.”
“Đa tạ bá phụ!” Nàng lại dập đầu.
Chu đại nhân cười cười mà nói: “Chuyện này được tiến hành vô cùng bí mật, cô
nương phải nhớ, từ nay về sau ngươi tên là Chu Ly Nhi, nhà một tiểu thư thân
thích với nhà ta, nhất định phải hoàn toàn quên sạch những chuyện lúc trước.
Sau này cũng tuyệt không được nhắc đến trước mặt những người hậu hạ bên cạnh
mình, bởi vì như vậy sẽ đem lại phiền toái cho hoàng hậu nương nương.”
“Ly Nhi đã biết, Ly Nhi tuyệt đối sẽ không đem lại phiền toái cho hoàng hậu
nương nương.”
“Nương nương nói, sau này cô nương cũng không phải xuất thân thanh lâu, mà là
xuất thân nhà quốc trượng, lại là biểu muội của hoàng hậu, thân phận vô cùng
cao quý, sau này nếu dựa vào sủng ái của vương gia rất có thể sẽ trở thành
chính phi, nhưng cô nương phải nhớ, đối xử với các nữ tử khác không nên quá tệ
bạc, phải nên có khí độ và tấm lòng của một vương phi, như vậy mới không thẹn
với tấm chân tình của vương gia đối với cô nương!”
Thập vương gia nghe thấy, trong lòng cảm khái, mặc dù ngoài miệng không nói
tiếng cảm ơn nào, nhưng trong lòng cảm kích là điều không thể tránh được.
Thải Thải biết chuyện này đã được giải quyết xong, như vậy chuyện đưa lễ vật
tân hôn cũng không còn vướng bận gì rồi, chờ sau này Ly cô nương vào phủ, tự
nhiên nàng sẽ đưa lễ vật đến.
“Đi mời Liêu thượng cung đến đây.”
Thải Thải vẫn còn băn khoăn chuyện y phục mừng thọ của Thái hậu. Đại khái,
chuyện may quần áo này, cũng chỉ có thể đi hỏi thăm Thượng cung cục mà thôi.
Liêu thượng cung đến, Thải Thải nhìn thấy nàng thuận tiện mang theo cái hộp
chứa tình sử của Sở Cuồng theo, trán liền đau lên. A – chẳng lẽ cả đời này
nàng đều không thể thoát khỏi mấy chuyện bậy bạ của tên nam nhân thối tha này
hay sao!