Một Ngày Mười Cân.


Người đăng: HắcKê

Thải Thải lúng túng cười một tiếng: “Quan đại ca, sao ngươi lại nhìn ta như
vậy?”

“Không biết chúng ta có còn cơ hội gặp lại nhau không nữa.”

“Không phải hoàng thượng đã bảo ngươi đi ba năm thôi sao?”

Hắn nhếch môi cười: “Ừ nhỉ –”

“Hoàng hậu nương nương, thuộc hạ phải đi rồi, xin nương nương mau trở về đi,
chỉ là, thuộc hạ nhất định sẽ trở về gặp người, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ khác
đi.”

“A, ha ha –” Thật ra Thải Thải cũng không thể hiểu được ý tứ của hắn. Nhưng
trong khoảng khắc hắn xoay người rời đi. Thải Thải nhìn bóng lưng của hắn, có
chút mất mác. Ở trong cung, hắn cũng xem như là một người bạn tốt của nàng.
Một năm ở Vân Nam, hắn giống như một đại ca tốt. Thời điểm trừ phiến loạn Vân
Nam, hắn lại như một anh hùng khiến cho người ta phải ngưỡng vọng. Thải Thải
sâu kín thở dài, quay đầu lại thì bị giật mình một cái, không nghĩ đến Sở
Cuồng đã đứng ở phía sau lưng nàng.

Sở Cuồng lại không e dè quăng đến ánh mắt bất thiệt cơ hồ được sinh ra trong
nháy mắt về phía nàng, hắn bước đến, nói: “Hoàng hậu đối với Quan Bộ Phi rất
có tình cảm nhỉ?” Thải Thải gật đầu: “Thần thiếp xem Quan đại nhân như huynh
trưởng vậy.” Sở Cuồng tiếp lời: “Sợ rằng còn có chút kính nể nữa đi.” Thải
Thải lại hơi gật đầu: “Không phải là có chút kính nể, là hết sức kính nể!”
Bánh bao đưa mười ngón tay lắc tư trước mặt Hoàng đế lão gia, ai ngờ hoàng đế
lão gia lại như gà mổ thóc hôn xuống, Thải Thải vội thu tay lại dùng khăn lau
lau một chút: “Hoàng thượng, cả ngày lẫn đêm người chỉ muốn làm một việc này
thôi sao?”

“Chưa ăn sạch thì vẫn sẽ còn muốn nữa, bằng không ngươi dứt khoác cho trẫm ăn
no đi, trẫm sẽ không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện này nữa!”

Nam nhân thối tha này, trong lòng Thải Thải thầm nghĩ, nghĩ trong đầu là được
rồi, lại nói trắng ra như thế làm gì vậy chứ!

Ai ngờ nam nhân kia lại cầm tay nàng dắt về hướng Phượng Tảo cung mà đi.

“Hoàng thượng, thần thiếp còn phải đi thỉnh an thái hậu nữa.”

“Trẫm đói bụng rồi.”

“Hoàng thượng, người đói bụng thì mau đi ăn đi!”

“Muốn ăn thức ăn ngươi tự tay làm.”

Hắn bước vào Phượng Tảo cung, các nô tỳ trong cung đều rất ân cần tiến lên
phục vụ, Khảm Mai cũng không dám bước qua, bởi vì dù sao nàng cũng là gian tế
mà hoàng thượng phái đến bên cạnh hoàng hậu, bây giờ lại đi theo hoàng hậu,
không biết có bị hoàng thượng trị tội hay không đây. Không nghĩ đến hoàng
thượng lại gọi Khảm Mai đến, Khảm Mai quỳ xuống, nói: “Hoàng thượng… thuộc hạ
biết sai rồi.”

Sở Cuồng lạnh lùng quét qua mặt nàng, uy hiếp: “Ngươi đã biết lỗi thì lần này
trẫm sẽ không truy cứu nữa, chỉ là, ngươi đã quyết định ở lại hầu hạ hoàng
hậu, như vậy sau này nếu như hoàng hậu có chuyện gì ngươi phải báo cho trẫm
biết, hiểu chưa?”

“Vâng.” Khảm Mai hiểu được ý hoàng thượng, bảo nàng phải chăm sóc tốt cho
hoàng hậu, nếu như có chuyện gì thì phải bẩm báo với hắn.

Không lâu sau, Thải Thải tạp dề, tay áo xoắn cao, trên tay bê mấy món ăn. Để
xuống cạnh Sở Cuồng, Sở Cuồng nhìn lại, thì ra là mì sợi. Hủ tiếu mì? Thoạt
nhìn mùi vị thơm vô cùng, hình dáng xem ra cũng đặc biệt, Sở Cuồng dùng cây
quạt, chỉ vào, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Đây là món hủ tiếu mì ta học được khi ở Vân Nam, được làm từ thịt muối, hương
liệu và nước sốt.”

Hắn cúi đầu ngửi một cái, hình như cũng giống, bèn ngồi thẳng người lại nỏi:
“Hoàng hậu, bón cho trẫm ăn đi.”

Thải Thải ngồi xuống đối diện với hắn: “Được, để ta bón cho hoàng thượng.”

Trong lòng lại nói thầm, nhìn xem ta có đem sợi mì nhét vào mũi ngươi hay
không. Nói xong, gắp một đũa, lại hướng mũi Sở Cuồng mà tọng đầy, không ngờ Sở
Cuồng lại lah tay lẹ mắt, nghiêng lấy đầu, xoay người liền cắn lên môi Thải
Thải: “Ừ…”

Thải Thải bỏ đũa, đẩy mặt hắn ra: “Không phải hoàng thượng bảo đói sao, thần
thiếp bón cho người ăn, sao hoàng thượng lại như vậy?!”

“Bởi vì hoàng hậu trông ngon miệng hơn so với thức ăn nhiều.”

“Hoàng thượng, người bức bách ta.”

Sở Cuồng cau mày: “Ngươi nói cái gì ?”

Thải Thải bưng chén cơm, cầm đũa lên ăn từng ngụm từng ngụm, cả mấy cục thịt
mỡ chán ngấy kia nàng cũng nuốt vào, thức ăn nhét đầy miệng, căng ra như khuôn
mặt lúc xưa vậy. Chờ nuốt xuống xong, nàng nói: “Từ hôm nay ta sẽ bắt đầu cố
gắng ăn cho mập lại, hoàng thượng, nếu như ngươi lại có suy nghĩ không an phần
gì đó với ta, về sau ngươi sẽ phải hối hận, bởi vì trời sinh ta đã là một
người béo, sớm muộn gì, ngươi cũng sẽ chán ghét khi nhìn thấy ta.”

“Ngươi thích ăn thịt mỡ sao?” Hắn cười một tiếng, quay đầu phân phó: “Như Tâm,
đi nói cho ngự thiện phòng, về sau mỗi ngày hầm cách thủy mười cân thịt cho
nương nương ăn, mỗi bữa cơm thường ngày, bữa ăn khuya, trẫm muốn bọn họ phải
làm càng nhiều mỡ càng tốt.” Mới nghe bấy nhiêu, trong cổ họng cũng đã bắt đầu
bốc khói rồi. Thải Thải ngậm sợi mì, nói: “Ngươi làm như vậy, không cần đến
một năm, ta sẽ còn mập hơn cả bình thường nữa cho mà xem.” Sở Cuồng ôm khuôn
mặt nàng: “Vậy rất tốt, đến lúc đó, trẫm sẽ trực tiếp đem ngươi giết thịt hầm
lên luôn!”

“Ngươi!”

Sở Cuồng cầm lấy cái bát chứa đầy thức ăn trong tay nàng, dùng đũa gắp lên nếm
thử một miếng, cười nói: “Vị ngon lắm, Như Ý, lấy thêm một bát nữa cho trẫm,
nhiều nước một chút.”

“Vâng.”

Nhìn thế nào cũng thấy nương nương nương cùng hoàng thượng có chút không ổn.
Trong lòng Như gia tam thông cùng Khảm Mai đều hơi bồn chồn lo lắng.

Đột nhiên, Sở Cuồng lấy khăn ra, lau miệng cho Thải Thải đến mấy lượt: “Ăn
dính đầy miệng kìa, không cho trẫm ăn no trong bát, trẫm lại muốn ăn trên mặt
của hoàng hậu ngươi đấy.”

Nói xong, bàn tay ôm một cái, kéo nàng đến gần,

Thải Thải đang muốn đưa tay đẩy hắn ra, bên ngoài đã có tiểu Đức tử truyền
lời: “Hoàng hậu nương nương, Mai phi nương nương đến thăm.”

“Mai phi?”

Thải Thải không nghĩ đến, Sở Cuồng lại càng không nghĩ đến.

Chẳng qua nếu như Mai phi chủ động hữu hảo cùng hoàng hậu, cũng đã nói rõ,
nàng quả nhiên là một nữ nhân hiền tuệ.

Thải Thải vội lau mấy thứ còn sót lại trên mặt.

Mai phi đi vào, hiển nhiên là không nghĩ đến hoàng thượng cũng ở đây, nàng
sửng sốt, sau đó vội vàng quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ tham kiến hoàng thượng,
bái kiến hoàng hậu nương nương.”

“Mai phi, ngươi tới tìm hoàng hậu có chuyện gì sao?”

Mai phi dịu dàng cười một tiếng, nói: “Người nhà nô tỳ vừa mới gửi đến đặc sản
lê thơm của Tô Châu, nô tỳ đã mang đến cho Thái hậu một ít, còn đây là cho
hoàng hậu nương nương. Không nghĩ đến là hoàng thượng cũng ở đây.” Nàng đưa
mấy thứ nọ cho Như Tâm, lập tức nói: “Nô tỳ không quấy rầu hai vị chủ tử dùng
bữa nữa, xin được cáo lui.” Thải Thải dĩ nhiên cũng không phải là loại người
mặt nóng mông lạnh, nàng vội nói: “Mai phi, ngươi lại đây ngồi đi.”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #145