Lại Gặp Bộ Phi.


Người đăng: HắcKê

Sở Cuồng hết sức tức giận kéo tay Thải Thải, giống như kéo một con lừa đi về
phía trước, Thải Thải không bỏ ma trảo của hắn ra được, vừa ra khỏi cửa lại
nhìn thấy một cây cỏ cứu mạng: “Quan đại nhân!” (Rồi, tiêu đời anh Phi, hu hu)

“—thuộc hạ tham kiến hoàng thượng, hoàng hậu!” Hắn tuần tra đến phụ cận Phượng
Tảo cung, vốn là muốn xem một chút hoàng hậu có ra ngoài hay không, không nghĩ
đến lại gặp phải đế hậu hai người.

“Quan đại nhân, trị an trong cung vẫn tốt chứ?” Rốt cục nàng đã có thể nhân cơ
hội thoát khỏi tay của Sở Cuồng.

Quan Bộ Phi đang muốn trả lời, lại thấy hoàng thượng dùng một loại ánh mắt rất
dọa người phóng tới mặt mình, vì vậy có chút không dám thưa chuyện với hoàng
hậu.

“Quan Bộ Phi, trẫm nghe nói Thổ Lỗ Phiên bên kia cần trấn thủ, ngươi đi đi.”

“Thổ Lỗ Phiên?!–” Quan Bộ Phi kinh ngạc.

Thải Thải cũng giật mình không nói nên lời.

Sở Cuồng lạnh lùng nói: “Không sai, Thổ Lỗ Phiên, ba năm sau ngươi hẵng trở
về!”

“Vâng…” (Ôi, tội nghiệp anh quá à Ọ__Ọ)

Thật bất đắc dĩ, đây lại là hoàng mệnh, nhưng Thổ Lỗ Phiên, là một ủy nhiệm
ngoài ý muốn a—

**Thải Thải bánh bao thịt**

Tại sao lại tùy tiện sai khiến người ta đến nơi vắng vẻ hiểm ác như vậy, lại
càng không tất yếu là Tổng quản Ngự tiền thị vệ đi nữa, cho đến nay, Thổ Lỗ
Phiên rộng lớn, trị an cũng do nam nhân người Hán và trưởng lão tông giáo ở
địa phương hợp lực thống trị, làm vậy rõ ràng rất là bất hợp lý. Là vì cái gì,
Thải Thải rõ ràng không hỏi thì không thể cam lòng, cho nên dọc đường, nàng ở
sau lưng Sở Cuồng không ngừng liến thoắng: “Tại sao hoàng thượng lại bảo đại
nhân ấy đến trấn ở Thổ Lỗ Phiên?”

“Hừ, trẫm quyết định cái gì còn phải đợi hoàng hậu tới hỏi sao?”

“Quan đại nhân đã đi theo hoàng thượng hơn mười năm, hành động này của người
không khỏi rất tắc trách.”

Thật ra thì hắn chỉ là nhất thời ghen ghét, buộc miệng muốn Quan Bộ Phi đi Thổ
Lỗ Phiên, nhưng mà dù sao hắn cũng là hoàng thượng, làm sao có thể thay đổi
xoành xoạch được cơ chứ? Cho nên, bây giờ mặc dù hắn cũng cảm thấy Quan Bộ Phi
rất vô tội cũng đã không còn cách nào khác cả. Con mắt lạnh lùng quét qua
khuôn mặt lo lắng của nàng, trong lòng đau xót, hắn nói: “Ngươi là đang hậu
cung tham gia vào chính sự đấy, sau khi trở về hậu cung, mọi chuyện hoàng hậu
đã nắm rõ rồi sao?” Xem ra nhất thiết phải đem cung vụ nặng nhọc giao cho
nàng, có như vậy nàng mới không rảnh rỗi mà phân tâm ở mấy chuyện linh tinh
khác được.

“Thần thiếp đã hơi nắm được rồi ạ.”

“Chẳng lẽ thống trị hậu cung chỉ cần hơi nắm rõ là đủ rồi sao?”

“Thần thiếp sẽ cố nắm rõ.” Nàng cau mày, trong lòng tức giận.

Còn cần nắm rõ cái gì nữa chứ, không phải là nhiều thêm hai vị phi tử, hậu
cung sẽ ngày càng trở nên náo nhiệt hơn sao. Sáu phi tử, bước đầu xem ra ai
cũng không muốn ngồi không rồi. Mặc dù Thải Thải không tinh thông thủ đoạn
tranh thủ tình cảm ở hậu cung, nhưng lại sớm nhìn thấu những tiết mục tranh
sủng đến bể đầu chảy máu trong lịch đại hậu cung, Thải Thải vào cung làm hoàng
hậu, đã tự đặt mục tiêu cho mình, đó là trong lúc nàng còn làm hoàng hậu, sẽ
không thể để cho những màn đáng sợ như trong hậu cung ở quá khứ sẽ xảy ra nữa.

Thỉnh an thái hậu xong, nàng đã biết được Quan Bộ Phi nhất định phải đi Thổ Lỗ
Phiên rồi. Lại biết hắn xuất thân là cô nhi, lại không có thê tử, lần này đi
xa, tự nhiên cũng không có người giúp hắn chuẩn bị hành lý. Vì vậy Thải Thải
liền bảo tỷ muội Như gia tam thông giúp một tay, tự mình chuẩn bị hành lý cho
Quan Bộ Phi. Như Nguyệt mang đồ qua, lại nhìn thấy Quan Bộ Phi đang ngồi ngẩn
người trong phòng.

“Quan đại nhân, ngài ngẩn người làm gì vậy?” Như Nguyệt bước đến, để đồ xuống,
nói: “Quả nhiên ngài cái gì cũng không chuẩn bị, nhưng nương nương đã bảo Như
Nguyệt chuẩn bị xong giúp Quan đại nhân rồi.” Quan Bộ Phi mở bọc ra, thấy
trong đó có để mấy bộ quần áo mới, giày, đai lưng các loại. Trong lòng hắn
sửng sốt, nhìn Như Nguyệt ngẩn người.

“Thật ra những thứ này là nương nương bảo nô tỳ đến chế y phường (nơi may đồ
trong cung) lấy mấy bộ y phục hằng ngày của hoàng thượng sửa lại mà thành.”

“A, thuộc hạ không dám nhận.”

“Không sao đâu, nương nương nói, ngài nên thử trước một lần, nếu không vừa,
còn có thời gian để người sửa lại.”

Quan Bộ Phi nhìn chúng, mặc dù biết cũng không phải là do hoàng hậu nương
nương tự làm, nhưng đó cũng là chút tâm ý của nàng, vì vậy lấy từ trong ngực
ra một sợi dây đeo cổ, đưa cho Như Nguyệt nói: “Sợi dây này, giúp ta đưa cho
hoàng hậu nương nương.”

Như Nguyệt thấy mặt sợi dây đeo cổ cổ là từ răng động vật điêu khắc mà thành,
hỏi: “Đây là cái gì?”

“Nanh sói.”

“Nanh sói?! Quan đại nhân, làm sao ngài lại có được nanh sói?!”

“A……” Quan Bộ Phi sửng sốt, cười nói: “Từ nhỏ ta đã mang nó ở bên người rồi.”

Như Nguyệt cất kỹ chiếc nanh sói xong, cầm một bộ y phục lên, vạn phúc cười
nói: “Quan đại nhân, ngài tới thử y phục một chút đi.”

Quan Bộ Phi có chút quẫn bách, chần chờ, chẳng lẽ Như Nguyệt muốn ở trong
phòng nhìn hắn thay quần áo sao?

Như Nguyệt nói: “Đại nhân đừng trách, Như Nguyệt phải nhìn mới biết nơi nào
không vừa chứ, nô tỳ chỉ là một người hầu hạ, đại nhân không cần sợ hiềm nghi
gì đâu.” Nàng sinh tính tình thoải mái, rộng rãi, một đại nam nhân còn sợ lộ
cánh tay sao, có gì đâu chứ, trời nóng quá có bao người còn mặc áo sát nách
nghênh ngang trên đường cái đấy thôi, khi bé nàng đã thấy không biết bao nhiêu
lần rồi. Nói xong, nàng nhìn chằm chằm chờ hắn động thủ.

Quan Bộ Phi không thể làm gì khác hơn là phải cởi bỏ áo khoác ra, kéo cao áo
ngoài lên, mặc vào, thoạt nhìn vô cùng có khí độ.

Như Nguyệt yên lặng đứng trong phòng, sau đó giúp Quan Bộ Phi cởi đồ xuống,
không ngờ, lại nhìn thấy cánh tay lấp ló sau áo lót mỏng tựa hồ lộ ra cái hình
gì đó.

“Đại nhân. Ngài có hình xăm trên người sao?”

“A, đúng vậy!” Hắn cười một tiếng.

“Là hình xăm gì vậy?” Như Nguyệt tò mò hỏi. Xem ra, hình như là một con mãnh
thú, có phải là hình ‘đầu sói’ không?

Quan Bộ Phi vội cầm áo mặc vào, “Là đầu hổ, ngự tiền thị vệ chúng ta đùa nhau
thôi, mỗi người đều có một, cũng là vì phòng ngừa có điều bất trắc thì cũng có
thể phân biệt di hài mỗi người. ” Như Nguyệt gật đầu một cái, cáo từ trở về
Phượng Tảo cung, cầm sợi dây cổ giao cho Thải Thải, Thải cũng không biết là
răng của con gì, chỉ biết, đó nhất định là răng của một động vật rất hung
mãnh. Sau lại nghe Như Nguyệt nói, thì ra là ‘nanh sói’.

Lại nghe thấy Như Nguyệt nói trên cánh tay Quan Bộ Phi có xăm một cái hình đầu
hổ.

Thay y phục xong, Quan Bộ Phi phải lên đường tiến về Thổ Lỗ Phiên,

“Quan đại nhân, ngươi phải bảo trọng.”

“Đa tạ hoàng hậu nương nương quan tâm.”

Trong ánh mắt Quan Bộ Phi tựa hồ đang cất giấu một loại tình cảm đầy lưu
luyến, khiến cho trong lòng Thải Thải âm thầm kinh ngạc, ánh mắt này giống như
xuyên tới nàng vậy.

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #144