Cướp Đi Nụ Hôn Đầu.


Người đăng: HắcKê

Rốt cục nàng cũng đã trở lại, lúc này hoàng đế đã một bụng lửa giận. Tự mình
bước vào phòng nàng, nhìn thấy nàng đang vấn tóc chuẩn bị rửa mặt. Nàng thế
nhưng không đem hắn để vào mắt, thân là hoàng hậu Đại Sở lại cả đêm không về
nhà, chẳng lẽ một câu giải thích cũng không có luôn sao? Chẳng lẽ ở trong mắt
hoàng hậu, hắn chỉ là một vật bày biện? Sở Cuồng không vui bước đến, đôi tay
đặt trên bả vai nàng, cố nén giận nhẹ nhàng nói: “Cha mẹ hoàng hậu nhìn thấy
hoàng hậu nhất định rất vui vẻ nhỉ.”

Thải Thải lấy tay đẩy ngón tay hăn hơi chạm lên bờ bai mình, “Cha mẹ thần
thiếp dĩ nhiên là vui vẻ rồi, nếu như hoàng thượng đi ra ngoài một năm rồi đột
nhiên trở lại, thái hậu cũng sẽ rất vui vẻ, bởi vì cha mẹ nào cũng giống nhau
mà thôi.”

“Được rồi, ngươi vui, nhưng trẫm một chút cũng không vui.” Hắn không phải là
không vui, chính xác mà nói, hắn cảm giác bị người đùa bỡn.

“Vì vậy hoàng hậu phải có trách nhiệm là cho trẫm vui vẻ.”

“Thần thiếp cũng không phải là–”

Hắn mới không cần lo nàng không phải là cái gì, cúi đầu, nhẹ nhàng kéo nàng
lại: “Ngươi là chính thê của trẫm. Bây giờ trẫm yêu cầu ngươi thị tẩm, chẳng
lẽ ngươi lại cự tuyệt sao?”

“Bây giờ là ban ngày –” Nàng mất tự nhiên tránh né, đây là chuyện không nên
làm à nha.

“Hừ, ý của ngươi là buổi tối thì có thể phải không?”

“Cũng không thể được!”

“Buổi tối thần thiếp có thể an bài phi tử đến tẩm cung của hoàng thượng để thị
tẩm.”

Sở Cuồng đột nhiên khựng lại, đẩy nàng ra, Sở Cuồng kể từ lúc sinh ra chưa
từng bị nữ nhân tự tuyệt, cho nên chưa từng rơi vào thế khó xử, hắn cũng không
có hứng thú đi lấy lòng nữ nhân, rên căn bản cũng sẽ không biết lấy lòng các
nàng. Hiển nhiên hắn cũng rất giỏi về ứng phó. Nhưng bây giờ hắn lại có chút
mất mác, cả đêm hôm qua đã suy nghĩ rất nhiều, rốt cuộc tin tưởng có lẽ nữ
nhân này, đã chết tâm với mình rồi.

Sau đó trong lòng hắn hừng hực dâng lên lửa giận, vì nôn nóng muốn chinh phục
nữ nhân này mà cổ họng hắn cũng phát khô luôn rồi, hắn nhếch mày, không hề báo
trước, nắm lấy cằm Thải Thải, ép nàng dán sát vào tường. Thải Thải bị kinh sợ,
hôn quân, hắn muốn bóp chết nàng sao? Nàng tức giận nhắm mắt lại. Ai gờ, một
nụ hôn vô cùng êm ái lại rơi xuống gò má nàng, trong lòng Thải Thải sửng sốt,
mở mắt ra, lại thấy một đôi mắt, dường như rất mê mang, lại dường như rất mất
mác.

Sau đó, hắn lại không chịu thả cằm nàng ra, nghiêng đầu, hung hăn cắn đôi đôi
môi mềm mại của nàng

Ô —

Thải Thải nắm tay lại thành quả đấm, dùng sức đánh vào sau lưng nam nhân, mà
nam nhân này, từ đầu chí cuối cũng không có chút dao động, nàng ra sức đánh,
ra sức cấu, ra sức nhéo… Hắn lại kiên trì, không hề thả ra, ngậm lấy môi nàng,
dùng sức ngậm, gặm, mút, thậm chí lại cố gắng cạy mở hàm răng của nàng ra,
khiến nàng không thể thở được.

Cảm giác này đáng ghét vô cùng, Thải Thải vừa giãy dụa vừa kháng cự sự bá đạo
từ hắn.

Nhưng không thể phủ nhân, đáy lòng lại hiện lên một chút rung động khó hiểu.

Thật đáng sợ, sự rung động thật đáng sợ —

Cuối cùng, cho đến lúc mặt nàng xanh mét, trong nháy mắt sắp ngất đi, người
nào đó mới buông đôi môi đã hơi sủng đỏ của nàng ra, vỗ vỗ mặt nàng bảo: “Thở
—”

Nụ hôn này, có lẽ đã làm giảm bớt cảm giác không cam lòng của hắn.

Mất mác của hoàng đế cuối cùng cũng chiếm lại được chút an ủi.

Hắn nhanh chóng nhếch môi, biến biểu tình thất bại buồn bực vừa rồi thành đắc
ý bá đạo. Hắn không biết xấu hổ, dùng ngón tay xoa xoa ngọt ngào mà mình vừa
lưu lại trên khóe môi bánh bao. Thuận tiện siết chặc gương mặt ngây ngốc của
nàng. Lại chọc vào chóp mũi của nàng một cái.

“Ừ, bây giờ nụ hôn đầu của ngươi trẫm đã đoạt được, sau này, trẫm sẽ lần lượt
cướp đi tất cả lần đầu của ngươi.”

“Lần đầu —”

Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ hỗn loạn.

“Nói ví dụ như……” Hắn xấu xa nghiêng đầu, khạc ra hai chữ như sấm dội vào bên
tai nàng “Đầu – đêm –”, tâm tình vui vẻ ôm lấy vai nàng, vỗ về, dỗ dành: “Trẫm
muốn từ trên người ngươi, đoạt về tất cả những thứ vốn thuộc về mình.”

“Trên người ta không có thứ gì thuộc về ngươi cả!” Nước mắt nước mũi nàng cũng
đã chảy ra, nàng rút khăn từ trong tay áo, lau lau nước mắt.

“Tất cả của ngươi đều thuộc về ta, bao gồm cả, nước mắt……” Nói xong, hắn dùng
chóp mũi mình nhẹ cọ vào chóp mũi nàng, giương môi, hôn khô nước mắt nàng, lại
làm hại người nào đó còn chưa tỉnh táo, một chút cũng không dám cử động, níu
chặc lấy y phục mình.

Ừ ~ vị rất tốt à nha!

“Thật ra thì ngươi nên phải xin lỗi trẫm mới phải.”

Nàng tức giận không thốt nên lời, nhếch môi nói: “Tại sao ~~!!”

“Bởi vì ngươi chưa được sự đồng ý của trẫm, đã bỏ đi nhiều thịt như vậy, mặc
dù nói ít thịt thì đẹp mắt hơn nhiều, nhưng đó cũng là của trẫm!” Hắn bá đạo
nói, lại cắn cằm nàng trêu đùa một hồi.

“Ta là của chính ta, có quỷ mới là của ngươi!”

“Đúng vậy, chúng ta đã bái thiên địa, ngươi là chính thê của ta, linh hồn phải
ràng buộc với ta. Nói cách khác, ngươi sống là người của ta, chết là quỷ của
ta!”

Cái gì, sống là người của hắn, chết là quỷ của hắn?

Trong đầu Thải Thải hoàn toàn không hề có chút nào về khái niệm này cả.

Nàng chỉ có một đáp án duy nhất: “Ngươi là một tên hôn quần trầm mê nhục **!”

(theo mình nghĩ chỗ đó là từ nhục dục ^^)

Ai ngờ hắn ngược lại chẳng biết xấu hổ, cười cười dùng tay kéo khuôn mặt nàng,
“Không sai, bị ngươi nhìn ra rồi!”

“Hoàng thượng, từ hôm nay ngươi từ hòng lấy được thứ gì từ người ta cả!” Bánh
bao bỗng nhiên khôi phục thanh tỉnh, đừng tưởng rằng tùy tiện hôn một cái thì
có thể đánh gục nàng, bánh bao tựa vào góc tường đứng vững dậy, phủi bụi đất
trên váy: “Bây giờ thần thiếp muốn đi thỉnh an Thái hậu nương nương, người
muốn làm trễ nải thần thiếp đi thỉnh an Thái hậu sao?”

A?~

Sở Cuồng đứng lên, cười nói: “Không dám trễ nãi, nhưng trẫm cũng có thể đi
cùng với hoàng hậu!”

“Hoàng thượng, người thật rãnh rỗi!”

“Cũng do ai đó mà thôi, trẫm đã cố gắng đem công việc ba ngày hoàn thành, lại
bị người ta cho leo cây!”

-oOo-


Hoàng Hậu Đè Bẹp Hoàng Thượng - Chương #143